Thẩm Thanh Hi giết người là chuyện không thể lộ ra ngoài, hiện giờ cũng chỉ có chính mình cùng Sở Diệp biết.
Trước mắt trong phòng tuy rằng không có ai, nhưng Sở Diệp nói như vậy, vẫn làm Thẩm Thanh Hi có chút khẩn trương.
Nhưng mà không biết vì sao, nàng lại cảm thấy thấy Sở Diệp sẽ không hại nàng.
Sở Diệp cách nàng cực gần, gần đến mức hàng mi dài vui vẻ kia đều thấy rõ, Thẩm Thanh Hi rũ mắt, hơi hơi lui về phía sau một bước: “Có điện hạ hỗ trợ, thần nữ đương nhiên sẽ không sợ hãi.”
Nhìn Thẩm Thanh Hi trấn định tự nhiên, Sở Diệp không tán đồng nhướng nhướng mày.
Hắn không phải xen vào việc người khác, nhưng đã nhiều ngày trong thành Vĩnh An đều huyên náo ồn ào, Hình Bộ cùng Đại Lý Tự đều bắt đầu tra án từ kia, hắn nghĩ, tiểu cô nương kia ngày ấy biểu hiện vô cùng trấn định, nhưng đã nhiều ngày ở trong phủ nhất định sẽ hoảng sợ mà không chịu nổi, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Hi lại cho hắn ngoài ý muốn!
“Nàng tin tưởng ta như vậy sao? Đại Lý Tự cùng Hình Bộ cùng nhau điều tra án tử này cũng sẽ không đơn giản.”
Thẩm Thanh Hi mặt mày buông xuống: “Nếu điện hạ người đều không thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này, thì trong Vĩnh An thành liền không có ai có thể.”
Sở Diệp cười vang lên, ánh mắt nhìn qua vai Thẩm Thanh Hi, thấy được bên cửa sổ đặt hai bồn mặc lan: “Thẩm thừa tướng nói nàng am hiểu về hoa, nhìn dáng vẻ kia chính thì chính là sự thật.”
Thấy Sở Diệp đi đến bên cạnh mặc lan, Thẩm Thanh Hi xoay người nhìn bóng dáng hắn: “Điện hạ tới ngắm hoa?”
“Nếu không ngắm hoa, làm sao có thể ngắm nàng?”
Sở Diệp ngữ khí thoải mái, Thẩm Thanh Hi nhíu mày, Thẩm Hoài mới đưa tới mặc lan, hắn lại tìm tới cửa, xem ra hắn vẫn luôn hiểu rõ chuyện trong tướng phủ, kiếp trước nàng lbiết Sở Diệp đều không phải là vật trong ao. Hiện giờ gặp hắn sớm hơn, lại có liên quan, cảm giác này càng thêm rõ ràng, kiếp trước hắn vì sao từ bỏ ngôi vị hoàng đế?
“Điện hạ cố ý tới, chỉ là vì xem ta có sợ hãi hay không?”
Thẩm Thanh Hi vừa hỏi như vậy, Sở Diệp cũng có vài phần kỳ cảm thấy tâm tư của mình thật kỳ quái, còn đừng nói, ý niệm của hắn thật đúng là thập phần đơn giản, nhưng mà lời này nói ra rồi thì lại có chút không thể tưởng tượng được
“Tự nhiên là tới ngắm hoa.” Sở Diệp hành sự không cố kỵ, còn không có khẩu thị tâm phi: “Ngươi còn am hiểu chăm sóc hoa gì?”
Thẩm Thanh Hi nhấp môi nói: “Hải đường, hoa trà, tịch mai, đều chăm sóc một chút.”
“Nàng ở Lạc Châu đi đã học được cách chăm sóc hoa?”
Sở Diệp xoay người dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Thanh Hi, Thẩm Thanh Hi khẽ nhíu mày: “Lạc Châu rảnh rỗi không có việc gì, tự nhiên chỉ có thể làm gì đó một chút.” Dừng một chút, Thẩm Thanh Hi nói: “Điện hạ lúc này tới tướng phủ, đây không phải là hành động sáng suốt.”
Sở Diệp nghe vậy không chút để ý cười, hắn còn cần nàng tới dạy sao?
Sở Diệp nhìn Thẩm Thanh Hi một khắc, xoay người ngồi xuống: “Kỳ thật là tới hỏi nàng, ngày ấy làm sao nàng biết được lời nói của ta?”
Sở Diệp nhìn Thẩm Thanh Hi, nghĩ thầm, lý do này thật sự là đứng đắn hơn nhiều.
Thẩm Thanh Hi biết Sở Diệp hỏi chính là việc nàng nói về sự tình Sở Kỳ, ánh mắt hơi rũ: “Không dối gạt điện hạ, thần nữ biết chút ít về thuật xem tướng, còn có thể nhìn bên ngoài biết được nội tâm bên trong của người đó.”
“Nga? Vậy ngươi cảm thấy Sở Kỳ như thế nào?”
Sở Diệp gọi thắng tên Sở Kỳ mà không gọi nhị ca, nhìn ra được hắn đối Sở Kỳ rất lãnh đạm, Thẩm Thanh Hi trầm ngâm một cái chớp mắt nói: “Trên đời này không có người hoàn hảo, người hoàn hảo chắc chắc giả, nhị điện hạ không cần gải vờ, nhưng hắn lại đem ‘ giả ’ làm được cực hạn, tự nhiên bởi vì mục đích của hắn rất khó đạt được, nhị điện hạ am hiểu ẩn nhẫn, giống như lang sói ngủ đông, những người đem lang sói xem như chó, tất yếu sẽ bị sói nuốt vào bụng không còn một mảnh…”



