“Tốt tốt tốt.” Nghiêm phu tử khen không dứt miệng: “Mặc dù trình tự bài làm có sơ suất một vài chỗ nhưng đã rất hiếm thấy. Không tệ, không tệ, khó trách viện trưởng lại trực tiếp cho ngươi học lớp Giáp, ngươi thật sự có tư cách này.”
Chúng đệ tử chưa từng thấy Nghiêm phu tử tán dương người nào hết lời như Lữ Mặc Ngôn, ai cũng tâm phục khẩu phục hắn.
Lữ Mặc Ngôn không kiêu ngạo không tự ti nói: “Nghiêm phu tử quá khen.”
Nghiêm phu tử thấy hắn dáng người lỗi lạc, hành động lời nói cử chỉ không chút thô tục, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn lễ độ thì hài lòng gật đầu: “Ừm! Ngồi đi!”
“Về phần ngươi, Vương Hữu Tài.” Ánh mắt sắc bén của Nghiêm phu tử nhìn về phía Vương Hữu Tài: “Đồng học cùng lớp nên đoàn kết hữu ái, mà ngươi lại khiêu khích đồng học mới tới, làm trái với nội quy của thư viện, không thể không phạt được, bản phu tử phạt ngươi dọn nhà xí một tháng.”
“Phụt…” Trương Ngọc Long nháy mắt bật cười, sau đó lập tức nhận được lời trách cứ của Nghiêm phu tử: “Còn ngươi nữa Trương Ngọc Long, ngươi còn cười ra tiếng được à? Ngươi đánh đồng học càng trái với nội quy thư viện hơn, bản phu tử phạt ngươi dọn nhà xí hai tháng.”
“Hả?” Trương Ngọc Long lập tức sụp đổ, khóc không ra nước mắt, khổ sở kêu than với Lữ Mặc Ngôn: “Lữ huynh, ta đây chính vì giúp ngươi nên mới bị phạt, chúng ta coi như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đi huynh đệ tốt! Về sau ngươi cũng không thể không phản ứng lại ta nữa.”
Lữ Mặc Ngôn nhìn y một cái, cũng không nói gì.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu lên lớp, Trương Ngọc Long, ngồi đàng hoàng vào cho ta, đừng nói chuyện nữa.” Nghiêm phu tử cầm thước vỗ bàn một cái dọa Trương Ngọc Long vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Buổi chiều sau khi tan học, Trương Ngọc Long hấp tấp đi bên cạnh Lữ Mặc Ngôn: “Ôi, Lữ huynh, không ngờ ngươi không chỉ giỏi toán học mà các môn khác cũng đều giỏi hết. Làm bạn cùng phòng của ngươi, ta có chút tự ti mặc cảm, hại ta cũng muốn học hành cho tốt rồi.”
Lữ Mặc Ngôn đưa mắt nhìn y: “Không phải Nghiêm phu tử phạt ngươi quét nhà xí sao? Sao ngươi còn không đi?”
Khuôn mặt Trương Ngọc Long cứng đờ, y lập tức kiêu ngạo nói: “Đùa sao, bản công tử còn lâu mới làm loại việc vừa bẩn vừa thối vừa nặng này, thư đồng của bản công tử đã sớm thay bản công tử làm xong rồi.”
Nhưng đúng lúc này đối diện có một người chạy đến, vui vẻ nói với Lữ Mặc Ngôn: “Tỷ phu, tỷ phu, đúng là huynh rồi!”
Vẻ mặt Trương Ngọc Long kinh ngạc: “Lữ huynh, hắn gọi ngươi là tỷ phu, chẳng lẽ hắn chính là đệ đệ của nương tử ngươi sao?”
Lữ Mặc Ngôn liếc mắt nhìn y, lúc này Trương Ngọc Long mới bất giác phát hiện câu hỏi của mình ngu ngốc đến mức nào, y ngượng ngùng cười nói: “Ngươi xem như ta chưa hỏi gì đi.”
Sau đó lập tức cười ha ha với Tô Vũ: “Nếu như ngươi là tiểu cữu (1) của Lữ huynh thì cũng chính là tiểu cữu của ta…”
(1) em vợ
Lời này vừa dứt đã nhận được ánh mắt giành cho người chết từ Lữ Mặc Ngôn, y lập tức bị dọa đến mức đổi giọng: “Nói sai, nói sai rồi, Lữ huynh chớ có tức giận. Ý của ta chính là gặp nhau chính là duyên, không bằng ta mời hai vị đến nhà ta ăn cơm, coi như chào đón Lữ huynh gia nhập thư viện chúng ta, đi.”
…
Ban đêm Lữ Mặc Ngôn nằm trên giường khó chìm vào giấc ngủ được. Trương Ngọc Long ở giường đối diện đã sớm ngủ say, còn ngáy theo tiết tấu.
Lữ Mặc Ngôn trở mình, nhìn bóng cây uốn lượn ngoài cửa sổ. Trong đầu hắn đều là hình bóng của thê tử nhà mình, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng đều làm hắn nhớ nhung.
Không biết bây giờ nàng đã ngủ chưa hay cũng như hắn nằm một mình khó ngủ, có nhớ hắn như hắn đang nhớ nàng không?
“Hắt xì, hắt xì!” Tô Cẩn vừa mới nằm xuống đã hắt xì ba cái.
Nàng xoa mũi, nghĩ thầm, mấy hôm nay trời ngày càng lạnh, chuẩn bị đến mùa đông rồi, nên chuẩn bị y phục mùa đông cho tướng công và hai đứa nhỏ.
Hoa hồng trong sơn cốc cũng cần hái về, nếu không sẽ héo hết mất.
Hôm sau Tô Cẩn dậy từ sớm, dự định đến sơn cốc hái hoa. Nhưng đến khi nàng mở cửa phòng thì thấy trong sân đã có hai giỏ cánh hoa hồng từ lúc nào.
Cánh hoa vẫn còn sương bên trên, chắc chắn là mới hái sáng sớm nay.
Tô Cẩn không đoán cũng biết ai làm, nhất định là Truy Phong và Trục Nhật làm. Nhưng hai người này cũng không thể cẩn thận như vậy được, chắc chắn là Lữ Mặc Ngôn đã phân phó bọn họ làm.
Vì nàng đã từng nói qua với Lữ Mặc Ngôn rằng cánh hoa còn sương sớm làm son phấn là tốt nhất.
Nam nhân này vẫn luôn quan tâm săn sóc như vậy, chỉ cần là lời nàng nói hắn đều sẽ để trong lòng.
Đột nhiên rất nhớ hắn, làm sao bây giờ?
Lúc này mới xa hắn có một ngày, sao nàng có cảm giác đã xa hắn một năm vậy?
Cuối cùng hiện tại nàng cũng cảm nhận được câu nói một ngày không gặp như ba năm của hắn.
Nhưng nhớ thì nhớ, nàng cũng không tiện chạy đến thư viện tìm hắn, nếu không kiểu gì cũng bị hắn cười chết mất. Hơn nữa như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của hắn.
Không được, nhớ cũng phải nhịn.
Vì để di chuyển sự chú ý của mình, Tô Cẩn dồn hết chú ý của mình vào công việc, không chỉ điều chế son phấn mà nàng còn nghiên cứu ra một loại bột nước dùng siêu tốt, tác dụng tương đương với kem dưỡng da ở hiện đại, có tác dụng trắng đẹp mềm da. Tô Cẩn đã tự mình dùng thử, hiệu quả rất tốt.
Vất vả lắm mới nhịn đến hôm Lữ Mặc Ngôn được nghỉ, Tô Cẩn trang điểm cho bản thân thật đẹp, cài trâm ngọc Lữ Mặc Ngôn tặng nàng, định đến cổng thư viện đón hắn, cho hắn một bất ngờ.
Thuận tiện mang son phấn bột nước đã làm xong đến tiệm son phấn.
Trước khi ra ngoài, Tiểu Tán nhảy lên người nàng.
[Lão đại, ta còn chưa lên trấn bao giờ đâu! Ngươi có thể mang ta dạo chơi trên trấn với được không?]
“Được! Đúng lúc mua chút quả hạch trên trấn cho ngươi luôn.”
[Thật sao? Tạ ơn lão đại nhiều.]
“Mau vào đi.” Tô Cẩn mở bao vải bên hông ra, Tiểu Tán nhảy vào, chỉ để lộ mình đầu ra.
Đến trấn, Tô Cẩn đến tiệm son phấn trước.
Nàng vừa vào tiệm son phấn xong, Tô Cẩn và Dương thị cũng đi ra từ một ngõ nhỏ. Dương thị không thấy Tô Cẩn nhưng Tô Kha lại thấy.
Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười độc ác.
Hừ, đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày tiện nữ nhân này ra ngoài một mình.
Hôm nay nhất định phải cho nàng trả giá đau đớn thê thảm mới được.
Dương thị thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào tiệm son phấn đối diện thì nghi ngờ hỏi: “Kha Nhi, con đang nhìn cái gì vậy?”
“Không, không có gì.”
“Không có gì thì mau đi thôi! Hôm nay Vũ Nhi được nghỉ, chúng ta đến chợ phiên mua chút đồ ăn ngon, sau đó đến thư viện đón Vũ Nhi. Không chừng hôm nay phụ thân con cũng sẽ đến đón Vũ Nhi đó, đến lúc đó chúng ta ở trước mặt Vũ Nhi và phụ thân con yếu đuối một chút, nói lời xin lỗi, phụ thân con nể mặt Vũ Nhi, chắc sẽ tha thứ cho chúng ta, cùng chúng ta về nhà đó!”
Dương thị mặt mày hớn hở tính toán, Tô Kha lại không quan tâm.
“Mẫu thân, con có việc đi ra đây một chút, không đi chợ với ngài được, lát nữa chúng ta gặp nhau ở thư viện, con đi trước.”
Tô Kha nói xong đi về phía một con đường khác, Dương thị đứng tại chỗ cao giọng gọi nàng ta: “Kha Nhi, con muốn đi đâu?”
Tô Kha mắt điếc tai ngơ với bà ta, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt bà ta, Dương thị đành phải đi phiên chợ một mình.
Tô Kha đi vào sòng bạc đối diện, quả nhiên đúng như tin tức nàng ta nghe được mấy ngày trước, nàng ta thấy Trương Thiên Hùng và hai tên tùy tùng đang đứng ở cổng sòng bạc.
Nàng ta vẫy tay với hai người, hai người nhận ra nàng ta, chạy đến chỗ nàng ta: “Ôi, đây không phải là Tô Kha tiểu nương tử sao? Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì? Không phải tỷ tỷ tìm chết kia của ngươi nghĩ thông, đồng ý gả cho công tử nhà chúng ta rồi chứ?”



