Lữ Mặc Ngôn nhìn nữ tử kiêu ngạo hiếm có trước mặt mình.
Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy thì hắn thật muốn ôm nàng vào ngực mà hôn nàng mấy cái.
Nhưng đúng lúc này hai đứa bé lại chạy ra khỏi phòng, Lữ Hân ôm lấy đùi Tô Cẩn, mềm mại gọi nàng: “Mẫu thân, ôm một cái.”
!!
Trên trán Tô Cẩn rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này chuyên môn đến để hủy sân khấu của nàng sao?
Đám người hai mặt nhìn nhau.
“Ha ha ha.” Tô Kha cất tiếng cười to nhưng lại vô ý đụng đến vết thương trên mặt, đau đến mức khiến khuôn mặt nàng ta vặn vẹo.
Nàng ta ôm mặt cười nhạo, nói: “Tất cả mọi người đều nghe thấy chưa? Đứa nhỏ này đã gọi nàng ta là mẫu thân rồi, tiểu hài tử sẽ không nói dối, nàng ta và nam nhân này chắc chắn có quan hệ không đứng đắn gì đó.”
“Không sai.” Nam nhân vốn dĩ đang đứng xem náo nhiệt đột nhiên lên tiếng, một tay hắn ôm lấy bả vai của Tô Cẩn, kéo nàng vào trong ngực: “Không sai, ta và nàng đúng là có quan hệ, nàng là mẫu thân của hai đứa nhỏ nha ta, cũng là người của ta.”
Tô Cẩn không dám tin mà nhìn về phía hắn: “Lữ Mặc Ngôn, có phải ngươi uống lộn thuốc rồi không, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Ta không nói linh tinh, một quả phụ như nàng và một người không có thê tử như ta, hơn nữa lại là hàng xóm cách vách, quả thật là một đôi trời đất tạo nên.”
Lữ Mặc Ngôn không để ý đến sự tồn tại của mọi người, hắn bá đạo ôm lấy nữ nhân trong ngực, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực: “A Cẩn, nàng đối với hai đứa nhỏ rất tốt, đối với ta cũng tốt, ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, ta cũng yêu thích nàng, muốn đối tốt với nàng, muốn bảo vệ cho nàng thật tốt, không để người khác bắt nạt nàng.”
Tô Cẩn vốn đang bình tĩnh như nước hồ thu cũng bị nam nhân trước mắt này làm cho đảo loạn, nàng không đoán được hắn đang diễn hay là thật lòng. Nhưng mặc kệ là thật hay giả, giờ phút này, nàng thật sự bị hắn làm cho cảm động.
Người bị làm cho cảm động đâu chỉ có nàng, nữ nhân nào ở đây có ai không muốn được một nam nhân bá đạo che chở, yêu thích lấy về chứ?
Các nam nhân ở đây thì đều đang tính toán trong lòng, sao trước kia mình không nghĩ ra chiêu này chứ? Chiêu này vừa ra, nữ nhân nào chống cự được chưa? Đảm bảo sẽ khiến thê tử nhà mình khăng khăng một lòng với mình.
Ừm! Lát về nhà phải thử một chút!
Trưởng thôn cười ha ha nói: “Tô Cẩn, Lữ tướng công tình sâu thắm thiết như vậy thì ngươi đồng ý với hắn đi! Hai người các ngươi trai tài gái sắc, rất xứng đôi, quả thật là ông trời tác hợp. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ là người làm chứng cho hôn nhân của các ngươi.”
“Đồng ý với hắn, đồng ý với hắn…”
Tô Cẩn xấu hổ, nàng ngàn vạn lần không ngờ nam nhân này sẽ làm ra chuyện này.
Trong nháy mắt nàng đâm lao thì phải theo lao, ở chỗ mọi người không thấy, nàng hung dữ véo eo Lữ Mặc Ngôn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: “Chính ngươi làm ra chuyện này thì tự ngươi giải quyết, đừng nghĩ ta sẽ giải quyết cho ngươi.”
Sắc mặt Lữ Mặc Ngôn không chút thay đổi, cũng thấp giọng nói với nàng: “Nàng cứ đồng ý trước đi đã, lát nữa ta sẽ giải thích với nàng.”
Tô Cẩn nảy sinh lòng đề phòng, sợ hắn đang bẫy mình nên không dám tùy tiện đồng ứng: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta, ta sẽ không bị ngươi lừa đâu.”
“Ta không có lừa nàng, với tình huống hiện tại, ngoài cách đó ra nàng còn cách nào tốt hơn để giải quyết chuyện này không? Nàng yên tâm, đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi, chờ những người này đi chúng ta lại giải quyết những chuyện khác.”
Tô Cẩn nửa tin nửa ngờ lời hắn nói, nhưng nghĩ lại, cho dù hắn đang bẫy nàng, nếu nàng không đồng ý thì hắn cũng không thể ép buộc nàng.
Nếu hắn dám ép buộc nàng, nàng sẽ đâm cho hắn một chân, đâm cho hắn thân tàn ma dại xem hắn còn có thể làm gì nàng.
Hừ, một nam nhân mà thôi, sợ hắn cái gì chứ!
Lữ Mặc Ngôn nghe được tiếng lòng của nàng, gân xanh ở thái dương nhảy lên.
Tốt, vô cùng tốt.
Nữ nhân, ngược lại ta muốn xem xem là châm của nàng nhanh hay tay của ta nhanh hơn, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn xin tha.
Tô Cẩn hạ quyết tâm, không chút do dự nói với trưởng thôn: “Mọi việc đều do trưởng thôn làm chủ.”
“Tốt, tốt.” Trưởng thôn vô cùng hưng phấn, ông ấy xoa lòng bàn tay: “Vậy ta trở về chọn ngày hoàng đạo để các ngươi sớm thành hôn.”
Lữ Mặc Ngôn nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai luôn đi!”
“Hả?” Trưởng thôn hơi ngạc nhiên, sau đó càng cười thoải mái hơn, trên mặt đều là nếp nhăn: “Ha ha ha, xem ra Lữ tướng công vội vàng muốn cưới Tô Cẩn qua cửa lắm rồi! Được, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai luôn đi.”
Các thôn dân đều cười ha ha, chỉ có hai mẫu nữ nhà Dương thị là tức giận gần chết.
Tô Kha vốn muốn khiến cho Tô Cẩn danh bại thanh liện, lại không ngờ mình lại thỏa mãn cho nàng.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Gả cho một người quái dị, chỉ nhìn thôi cũng ngán, bên người còn có hai đứa nhỏ vướng víu, Tô Cẩn gả cho hắn, sau này chắc chắn sẽ không có ngày tháng dễ chịu.
Hừ, để xem ai có thể là người cười đến cuối cùng.
Người vui nhất trong chuyện này không là ai khác ngoài hai đứa nhỏ Lữ Thịnh và Lữ Hân, sau khi đám người kia rời đi, Lữ Thịnh cũng vui vẻ ôm lấy đùi Tô Cẩn: “Cô cô, ngài đồng ý gả cho phụ thân, vậy có phải con cũng có thể gọi ngài là mẫu thân rồi không?”
Lữ Hân bĩu môi, vẻ mặt ngây thơ nói: “Ca ca, mẫu thân tối qua đã hát cho Hân Nhi nghe rồi, nàng vốn là mẫu thân ruột của chúng ta nha!”
Lữ Thịnh cười ngây ngô gãi đầu, sao bé lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Vẫn là muội muội thông minh.
Thế là bé cũng ngọt ngào gọi Tô Cẩn một tiếng: “Mẫu thân…”
Tô Cẩn dở khóc dở cười, không biết nên trả lời như thế nào, tốt nhất vẫn không nên nói gì thì hơn, nàng giận dữ trừng mắt về phía người cầm đầu nào đó.
Lữ Mặc Ngôn chột dạ sờ lên mũi mặt nạ, ho khan một tiếng: “Khụ, cái đó, Thịnh, Hân Nhi, các con về phòng trước, phụ thân có lời muốn nói với mẫu thân.”
“Vâng!” Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay nhau trở về phòng.
Lữ Mặc Ngôn đóng cửa sân lại, lấy mặt nạ trên mặt xuống, xoay người nhìn về phía nữ nhân đang nổi giận đùng đùng kia, vừa nói vừa lại gần nàng: “A Cẩn…”
Tô Cẩn lùi về sau, vươn tay ngăn hắn lại: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, đừng lại gần ta.”
“Được, ta không lại gần nàng.” Lữ Mặc Ngôn hết cách đứng tại chỗ, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, giọng nói đầy từ tính: “A Cẩn, những lời ban nãy của ta đều xuất phát từ tấm lòng, nàng đối xử với hài tử của ta tốt, đối xử với ta tốt, ta đều ghi nhớ trong lòng, ta thật lòng muốn cưới nàng…”
“Dừng.” Tô Cẩn sợ mình bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc, nàng vội vàng cắt lời hắn: “Đừng nói những chuyện có được hay không, ta sẽ không để mình bị xoay vòng đâu, ngươi nói mục đích thật sự của ngươi khi làm như vậy đi!”
Lữ Mặc Ngôn mệt tâm, sao nữ nhân này lại không hiểu phong tình như vậy chứ? Hắn đã nói những lời chân thành tình cảm như vậy mà còn không thể làm tim nàng rung động.
Đúng là một nữ nhân không tim không phổi, ý chí sắt đá.
Ôi, con đường truy thê sao lại gian nan thế này chứ?
Thôi, trước tiên cưới nàng vào cửa rồi nói tiếp.
Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần hai người sớm chiều ở chung, tin tưởng một ngày nào đó chắc chắn hắn sẽ làm tim nàng rung động.
“Được, vậy ta sẽ nói thẳng với nàng. Không sai, đúng là ta làm vậy là vì có mục đích khác. Nàng cũng biết, mẫu thân của Thịnh và Hân Nhi đã qua đời ba năm, ba năm nay ta vừa làm phụ thân lại vừa làm mẫu thân, thật sự có chút lực bất tòng tâm.”
“Ta thấy nàng thật lòng yêu thương hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ cũng thích nàng, cho nên ta muốn cưới nàng vào cửa để giúp ta chăm sóc hài tử.”



