Tô Cẩn nghe vậy thì tức đến mức nổ phổi: “Hóa ra ngươi muốn ta làm bảo mẫu miễn phí cho nhà ngươi!”
“Nàng đừng vội, ta còn chưa nói xong! Ta làm như vậy tất nhiên cũng tốt với nàng. Thứ nhất, sau khi nàng gả cho ta, nàng chính là người của ta, ta chắc chắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn…”
“Ai là người của ngươi? Còn nữa, chính ta có thể bảo vệ mình, không cần ngươi bảo vệ.”
Lữ Mặc Ngôn: “…”
Nữ nhân này quả thật khó chơi.
“Được, chuyện thứ nhất coi như xong, chúng ta tiếp tục đến điều thứ hai. Có câu quả phụ môn tiền thị phi đa (1), nàng gả vào nhà ta rồi sẽ bớt đi rất nhiều chuyện. Hơn nữa ta còn có thể thay nàng cản hoa đào, một công nhiều việc.”
(1) cuộc sống của người phụ nữ góa chồng thường bị người khác chú ý nhiều
Tô Cẩn có chút động lòng, từ khi nàng xuyên sách đến nay đúng là có hơi nhiều hoa đào.
“Vậy điều thứ ba là gì?”
“Thứ ba, sau khi nàng gả cho ta, hai chúng ta vẫn có thể giống như trước, chẳng qua chỉ là sinh hoạt cùng nhau mà thôi, ăn cùng một bàn mà thôi, những chuyện khác cũng sẽ không thay đổi.”
“Vậy sao ta có thể xác định ngươi không có ý đồ xấu với ta?”
“Nếu ta có ý đồ xấu với nàng, nàng có thể dùng châm độc đâm ta thân tàn ma dại, đến lúc đó dù ta có muốn làm gì nàng cũng bất lực.”
“Khụ khụ khụ…” Tô Cẩn bị lời của hắn làm cho sặc.
Nam nhân này có thuật đọc tâm sao? Vậy mà lại có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Nàng vỗ ngực, nhìn dung mạo tuấn mỹ của hắn, lộ ra bản tính hủ nữ của mình: “Dung mạo ngươi tuyệt sắc như vậy, chẳng lẽ không sợ ta có ý đồ xấu với ngươi sao?”
Tô Cẩn tự nhận mình không có năng lực chống cự với mỹ nam, chỉ sợ đến lúc đó hắn còn chưa làm gì nàng nàng đã lao đến người hắn rồi.
Nghĩ vậy thì hắn mới là người tương đối nguy hiểm!
“Ha!” Lữ Mặc Ngôn cong môi cười một tiếng: “Cầu còn không được!”
“Thành giao.” Tô Cẩn giải quyết dứt khoát.
Mặc dù thời gian một người ăn no, cả nhà không đói tự do tự tại nhưng thời gian dài cũng sẽ cô đơn.
Hơn nữa hiện tại nàng đã có thói quen ăn cơm với hai đứa nhỏ nhà hắn, một mình ăn cơm không ngon miệng chút nào.
Trái phải cũng nhiều thêm một người là hắn mà thôi, thêm một đôi đũa một cái bát nữa mà thôi.
Hơn nữa sinh hoạt cùng một chỗ với hắn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Về phần sau này sẽ thế nào, thì để sau này hãy nói đi!
Tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi!
“Được.” Trong lòng Lữ Mặc Ngôn nở hoa, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Ngày mai chính là ngày đại hỉ của chúng ta, hôm nay chúng ta cùng lên trấn đặt mua chút đồ phải dùng trong hôn lễ đi!”
“Không cần đâu! Chúng ta chẳng qua chỉ làm hình thức mà thôi, cũng không cần tốn công tốn sức như vậy! Hơn nữa ngươi và ta đều là người đã thành thân qua, làm quá long trọng sẽ làm trò cười cho người khác.”
“Hôn nhân đại sự sao có thể là trò đùa?” Sắc mặt Lữ Mặc Ngôn hiếm khi nghiêm túc như thế này: “A Cẩn, những chuyện khác ta đều có thể nghe theo nàng, duy nhất chỉ có chuyện này, nàng nghe theo ta một lần được không?”
Tô Cẩn chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy, hắn mở miệng gọi một tiếng “A Cẩn” cũng khiến xương cốt nàng mềm đi mấy phần, đừng nói một lần, dù có mười lần một trăm lần nàng cũng đều nghe theo hắn.
“Vậy được rồi! Nghe theo ngươi, mang theo Thịnh và Hân Nhi đi cùng đi!”
“Được.” Lữ Mặc Ngôn nở nụ cười rực rỡ, nói với hai đứa nhỏ trong phòng: “Thịnh, Hân Nhi, mau ra đây, phụ thân và mẫu thân sẽ mang các con lên trấn.”
Hai đứa bé vui mừng phấn khởi chạy đến, Lữ Hân ngẩng khuôn mặt nhỏ hưng phấn lên nói: “Phụ thân, mẫu thân, con và ca ca thật sự có thể đi lên trấn sao?”
Tô Cẩn ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bé: “Đúng…”
“Tạ ơn, mẫu thân.” Miệng nhỏ của Lữ Hân hôn lên mặt Tô Cẩn một cái.
Tim Tô Cẩn lập tức tan ra, nàng bế bé lên: “Hân Nhi ngoan, mẫu thân bế con.”
“Để ta đi!” Lữ Mặc Ngôn đón nữ nhi trong tay nàng.
“Vậy Thịnh thì sao?”
Lữ Thịnh nắm lấy tay nàng, ra dáng tiểu đại nhân nói: “Mẫu thân, con là nam tử hán, không cần bế, mãu thân nắm tay con là được rồi.”
Tô Cẩn bị dáng vẻ này của bé chọc cười, nàng nắm tay bé nói: “Được, mẫu thân dắt con đi.”
Thế là một nhà bốn người cùng đi lên trấn, ở đường trong thôn gặp không ít thôn dân.
Chuyện sáng nay đã truyền khắp toàn bộ thôn Tô gia, có mấy thôn phụ thích bát quái thấy Tô Cẩn và Lữ Mặc Ngôn đi cùng với nhau còn trêu chọc nói: “Ui, Tô Cẩn, còn chưa qua cửa mà hai người đã dính nhau như hình với bóng vậy rồi, nếu qua cửa rồi thì không phải mỗi ngày hai người đều dính lấy nhau sao.”
“Ôi chao, thẩm đứa nhỏ, ngươi cũng đừng ghen tị, phu thê trẻ nhà người ta ân ái cũng đâu phiền đến ngươi, nhìn ngươi chua lè ra kia, cẩn thận răng cũng đau theo.”
“Xem lời của ngươi kia, ai không trải qua thời trẻ chứ, lúc ta còn trẻ còn dính nhau với vị kia nhà ta hơn!”
“Phi, tuổi cao rồi mà không biết xấu hổ.”
“Nhưng nói đến Lữ tướng công này cũng đúng là một quái nhân, đến thôn chúng ta ba năm cũng chưa từng thấy hắn qua lại với người nào trong thôn, sao hắn lại nhìn trúng nha đầu Tô Cẩn này nhỉ?”
“Cận thủy lâu đài (1) thôi! Nhưng chắc các ngươi chắc vẫn con nhớ thê tử đã qua đời của hắn chứ! Dáng vẻ kia còn xinh đẹp hơn cả quý nhân trong kinh thành, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, mất sớm, nếu không sao người ta có thể coi trọng quả phụ như Tô Cẩn chứ?”
(1) tương tự với câu gần quan được ban lộc
“Ta không thích nghe lời này của ngươi chút nào, quả phụ thì sao chứ? Tô Cẩn người ta vẫn là một cô nương, còn Lữ Mặc Ngôn đã có hai đứa bé, lớn lên lại xấu xí, Tô Cẩn nguyện ý gả cho hắn là phúc phận hắn tu luyện mấy đời rồi đấy.”
“Nói cũng đúng, lại còn mang theo hai đứa con ghẻ nữa, có cho ta ta cũng không đồng ý gả.”
Những câu này của những thôn phụ đều đã hạ giọng để nói, nhưng vẫn truyền vào tai bốn người không sót một chữ.
Đối với chuyện này Tô Cẩn chỉ cười trừ, chỉ cần là nơi có nữ nhân thì sẽ có chuyện bàn tán, cùng là nữ nhân, nàng cũng có một trái tim hóng hớt.
Chỉ cần không đi chửi bới người khác thì hóng hớt một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Lữ Mặc Ngôn đưa mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi nâng lên: “Các nàng nói không sai, có thể lấy được nàng đúng là may mắn tu mấy đời của ta.”
Tô Cẩn có hơi xấu hổ: “Các nàng chỉ đùa một chút thôi, sao ngươi còn coi đó là thật rồi?”
Lữ Hân ôm cổ phụ thân, tò mò nói: “Phụ thân, mẫu thân, các nàng nói con và ca ca là con ghẻ, con ghẻ là cái gì?”
Lữ Mặc Ngôn: “…”
Tô Cẩn: “…”
Lữ Thịnh tức giận nói: “Muội muội, con ghẻ có nghĩa là nói chúng ta làm liên lụy đến phụ thân, chúng ta chính là dư thừa.”
“Thịnh, không được nói bậy.” Lữ Mặc Ngôn trách cứ.
Đầu Lữ Thịnh cúi xuống, không dám nói thêm gì.
Tô Cẩn xoa bàn tay bé nhỏ của bé: “Thịnh, con đừng nghe mấy người đó nói lung tung, con và muội muội đâu có liên lụy đến phụ thân, các con là tâm can bảo bối của phụ thân đó.”
Lữ Hân nghe xong nhìn nàng: “Vậy mẫu thân, ngài cũng là tâm can bảo bối của phụ thân sao?”
Ôi! Chuyện này…
Nét mặt Tô Cẩn vô cùng xấu hổ, Lữ Mặc Ngôn lại vui mừng nói: “Đúng vậy, mẫu thân cũng là tâm can bảo bối của phụ thân.”
Lữ Hân lại hỏi: “Vậy Hân Nhi và ca ca, còn có cả phụ thân nữa, cũng là tâm can bảo bối của mẫu thân sao?”
Lần này Lữ Mặc Ngôn cũng không lên tiếng, đầy hứng thú nhìn Tô Cẩn xem nàng muốn trả lời như thế nào.
Tô Cẩn tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đúng, Hân Nhi và ca ca, còn có cả phụ thân đều là tâm can bảo bối của mẫu thân.”
Lữ Hân vui vẻ vỗ tay nhỏ: “Phụ thân và mẫu thân cũng là tâm can bảo bối của ca ca và Hân Nhi.”



