Lúc này một đạo sư khác cũng không nhịn được mà nhìn Phong Hề bằng ánh mắt chế giễu.
Có lẽ sau khi nghe lời nói dõng dạc của nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy tiểu tử này cũng chỉ là một tiểu tử khoác lác tự cao phách lối mà thôi.
Muốn mạnh miệng cũng cần phải hợp lý.
Song tu?
Hừ!
Đừng nói là Thời Hoán quốc, ngay cả ở trên toàn Đông Đại Lục cũng khó có thể tìm ra người thứ hai.
Bàng Hổ có năng lực song tu đã là kỳ tích rồi.
Trăm ngàn năm qua, triệu hoán sư biết rất rõ khiếm khuyết của mình, đó chính là thể phách và sức chiến đấu, đáng tiếc rằng trải qua vô số biện pháp trong hàng ngàn năm cũng không thể đột phá được.
Vì tu luyện triệu hoán sư thì trong huyết mạch sẽ không thể tu luyện đấu khí võ sĩ được.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả phương pháp tu luyện thứ hai của triệu hoán sư cũng không có nhiều người chọn để tu luyện, hiện nay còn ai có thể đạt được năng lực song tu?
Nhưng khóe miệng Phong Hề lại nâng lên, ánh mắt hiện lên một tia sáng.
Liếc mắt nhìn sắc mắt đen như đáy nồi của Hòa Phong, hắc bào hất lên một cái, sức mạnh chi phối nguyên tố phong xuất hiện tạo nên một cái vòi rồng, lập tức vọt lên!
“Xem ra lời ta nói không ai tin! Vậy được, làm theo quy định đi! Ta vẫn rất hiếu kỳ, không biết quy định của học viện võ sĩ là như thế nào?”
Lời nói cao ngạo vừa dứt, ánh mắt Phong Hề đã chuyển đến Giả Tu Thân vẫn giữ nguyên nét mắt hung thần kia.
Một cái phất tay này của nàng đã chứng minh nàng là triệu hoán sư!
Mà lúc này nàng cần chứng minh nàng là võ sĩ.
Thực ra nàng không phải võ sĩ, lần này nàng làm vậy chính vì muốn biết phương thức tu luyện của võ sĩ.
Khiêu khích như vậy! Dường như khiêu chiến cực độ.
Nhưng Phong Hề cũng rất bình tĩnh.
Dù sao lúc này nàng cũng đang đeo mạng che mặt, ai nhận ra được?
Dù cho chút nữa không thể chứng minh cái gì thì phải làm sao đây?
Ai cũng không thể làm gì được nàng, không phải sao?
Huống hồ ai dám làm gì nàng? Đây không phải là ngạo mạn, mà là nàng tin vào năng lực của chính mình.
Nhưng chiêu này của nàng lại khiến những người mới nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu sững sờ!
Triệu hoán sư có khắp nơi trên thế giới, nàng là triệu hoán sư cũng không nằm ngoài dự đoán của nhiều người, trong lòng mọi người đều có tâm lý xem kịch vui.
Là triệu hoán sư không có nghĩa cũng sẽ là võ sĩ!
Hiện tại đợi tiểu tử cuồng vọng này làm thế nào, sau đó bị người ta chế giễu như thế nào.
Song tu?
Có thể sao?
Đơn giản chính là trò cười!
Gần như tất cả mọi người đều mang tâm lý chế giễu, ánh mắt trào phúng không chút che giấu nhìn Phong Hề.
Lúc này lông mày của Bàng Hổ đã nhíu chặt lại.
Nhìn thân ảnh nhỏ gầy trước mặt, không hiểu sao hận ý và phẫn nộ lúc nãy đã tiêu tán, thay vào đó là cảm giác bất an.
Đúng, là loại cảm giác nguy hiểm bất an.
Mười bốn năm qua hắn đều được mọi người tung hô là thiên tài mà nâng trong lòng bàn tay, cho nên hắn chưa từng có cảm giác đối mặt với người có thực lực mạnh hơn mình.
Vì sao!
Tiểu tử nhìn gầy yếu không chịu nổi một đòn trước mắt lại khiến hắn bất an như vậy?
Lúc này Giả Tu mới chuyển ánh mắt lên Phong Hề, hắn chăm chú nhìn nàng, sau đó thô bạo nói: “Ngươi là võ sĩ? Tiểu tử, đừng quá cuồng vọng, cẩn thận lão tử đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”



