“Chưa thử qua thì sao ngươi biết ta không phải võ sĩ? Trông gà hóa quốc là hành vi ngu xuẩn, đúng không, lão đầu…”
Phong Hề cố ý kéo dài hai âm cuối…
Lại là dáng vẻ hoàn toàn khiêu khích.
“Mẹ nó! Quá tự mãn!”
“Đúng vậy, quá kiêu ngạo rồi, đúng là đi tìm chết!”
“Lần này xem kết cục của hắn ra sao!”
“…”
Từng giọng nói lại vang lên, ánh mắt đám người nhìn Phong Hề mang theo sự trào phúng và khinh bỉ.
Trước mặt cường giả, quá mức phách lối chỉ có một kết quả là chết, dù cho có cao nhân chống lưng nhưng nếu không có thực lực thì cũng phải kiềm chế một chút!
Nhưng Phong Hề nói xong lại cảm thấy vẫn chưa đủ nóng.
Âm thầm điều động nguyên tố phong, thân ảnh đen xẹt qua, không để người khác kịp phản ứng, Bàng Hổ đang được một vị đạo sư trẻ tuổi che chở, đã bị Phong Hề trực tiếp ném đến trước mặt Giả Tu như một cái bao tải.
“Đây chính là thiên tài song tu các ngươi tranh như bảo bối sao? Bản thiếu gia ở chỗ này nói nửa ngày cũng mà hắn lại uất ức trốn một bên, hừ! Bản thiếu gia thấy cũng chỉ được có vậy thôi.”
Tê~
Tiểu tử ngạo mạn này tuyệt đối đến để phá hỏng mọi thứ!
Hành vi này của Phong Hề cuối cùng cũng khiến tất cả đạo sư ở đây không nhịn được.
“Lớn mật!”
Bên phía triệu hoán sư, từng đạo áp lực mức độ khác nhau từ các phía đánh thẳng về phía nàng.
“Thực sự quá ngạo mạn!”
Bên phía võ sĩ, từng đạo đấu khí trong cơ thể trỗi dậy.
Mơ hồ có thể thấy được ánh sáng vàng nhạt, giống như chất khí tự đốt vậy, dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong ánh sáng màu vàng đó.
Không giống sức mạnh chi phối nguyên tố của triệu hoán sư, mà là loại lực lượng không có bất kỳ nguyên tố tinh khiết nào bên trong.
Đây chính là đấu khí?
Thế nhưng tại sao nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Từ ban đầu, khi Giả Tu dùng đấu khí đánh về phía nàng, cảm giác này đã xuất hiện.
Hiện tại nàng lại hoàn toàn cảm thấy loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc, nhưng đột nhiên nàng lại không nghĩ ra.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng chưa hề tiếp xúc với cái gọi là đấu khí võ sĩ này, sao nàng lại có cảm giác này được?
Phong Hề nhìn đấu khí trên người những đạo sư võ sĩ kia, lông mày nhíu lại.
“Đúng là tiểu tử ngạo mạn, dám cuồng vọng như vậy, xem ra ngươi là thiếu dạy dỗ, vậy ta liền thay cao nhân sau lưng ngươi giáo huấn ngươi thật tốt.”
Hòa Phong lộ ra sự tức giận, tay giơ lên cao, một hơi nóng đập vào mặt, một quả cầu lửa xuất hiện trong bàn tay hắn, lấy tốc độ sét đánh mà vây bốn phía Phong Hề.
Phía sau hắn, từng ánh sáng khác nhau cũng hiện lên.
Tình huống lúc này khiến những người xem bên dưới cảm thấy nhiệt huyết dâng trào!
Ánh mắt chế giễu, hưng phấn lại kích động, chướng mắt nhìn thiên la địa võng vây quanh Phong Hề, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng trò hay cũng lên sàn, xem tiểu tử cuồng vọng kia chết như thế nào.
Cũng trong lúc này, nam tử lục bào ẩn thân trên không, cũng giống như những người kia, khoanh tay trước mặt xem náo nhiệt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ra tay trợ giúp.
Đôi mắt xanh chứa sự không kiên nhẫn trước đó đã được thay bằng ánh mắt thảnh thơi xem kịch.
Dựa vào sự bất mãn của hắn đối với Phong Hề, tin rằng không ai hi vọng có người ra tay giáo huấn nàng bằng hắn.
Dù sao thiếu chủ nhà hắn cũng chỉ nói hắn đến “nhìn xem” nàng thế nào.
Nhưng đúng lúc mọi người đang vô cùng hưng phấn hăng hái!
Hít.
Âm thanh hít khí đột nhiên vang lên.



