Nhưng lúc này Phong Hề hoàn toàn rơi vào trong trận đồ bát quái, liều mạng thu nạp.
Những lời cỏ nhỏ nói nàng căn bản không nghe được, thậm chí không biết.
Nếu như lúc này có người đánh lén, tuyệt đối là lúc trí mạng nhất.
Cũng may lúc trước nàng đóng giả làm cao nhân, tin rằng trong khoảng thời gian này rừng ma thú sẽ rất tĩnh mịch.
Nhưng lúc này thân thể đã ở trình độ cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không nhìn được mặt nàng, cơ thể phồng lên cực kỳ dọa người.
Cỏ nhỏ trên đầu nàng dường như có chút thẩm mỹ, nó nhìn khuôn mặt ngày càng giống quả bóng của nàng, giọng nói ghét bỏ.
“Ngày càng xấu, chủ nhân, ngươi đang làm gì vậy? Đừng làm nữa, xấu hổ chết mất!”
Nhưng đúng lúc này một nguồn áp lực cuồn cuộn tràn ra từ thân thể đang căng phồng của nàng.
Cỏ nhỏ đang ghé vào mặt nàng chợt bị thứ gì đó đập ra ngoài, lạch cạch, trực tiếp bị va vào vách đá trên sơn động.
Đúng lúc này một ánh sáng hồng nóng rực bắn ra từ cơ thể căng phồng, quần áo bị rách khi cơ thể dần căng lên bắt đầu bị đốt cháy.
Rất nhanh toàn thân nàng phát hỏa, quần áo trên người biến thành tro tàn, mái tóc đen nhánh rối tung che thân thể căng lên như quả bóng lại hoàn hảo không chút thương tổn nào.
Cỏ cây trong trăm dặm đột nhiên bị một áp lực cực lớn giày vò, bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nó dần khô héo… sau đó ngay lập tức bị đốt cháy…
Mọi thứ trong trăm dặm đều bị quét sạch, chỉ còn lại bụi đất, giống như được tích tụ qua nhiều năm.
Tất cả đều cực kỳ quỷ dị!
Đáng tiếc, những chuyện này Phong Hề không thấy dược.
Nàng chỉ cảm thấy, sự đau đớn kia không ngừng giày vò nàng, đau đớn đến mức tan nát cõi lòng, đầu như nứt ra.
Cũng không biết qua bao lâu.
Trong cơn đau vô tận không ngừng, Phong Hề cảm thấy trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một ánh sáng xa xôi, tia sáng đó cách nàng rất xa nhưng lại đnag chậm rãi tiếp cận bên trong.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng sáng, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng trong cơn đau đớn đột ngột hóa thành một tiểu tháp Bát Quái Âm Dương cùng loại với đá Bát Quái!
Lúc này tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở tiểu tháp đá kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Phong Hề cảm giác được rõ rằng vị trí kia hoàn toàn không phải là không gian tinh thần của nàng, mà lại ở trong đầu nàng, nàng có thể thấy được rõ ràng tiểu tháp đá kia.
Ánh sáng thánh khiết quấn lấy khói đen, tương hỗ áp chế lẫn nhau dây dưa xung quanh tiểu tháp, hoàn toàn cùng loại với trận đồ bát quái âm dương, chầm chậm xoay quanh bảo tháp.
Lúc này Phong Hề có cảm giác mỗi một vòng xoay của ánh sáng kia dường như kéo huyết mạch trong cơ thể nàng cùng xoay theo, trong đan điền có một dòng nước ấm không ngừng chảy.
Cũng không biết có phải đã quen với cảm giác nhói nhói kia không mà đột nhiên nàng không cảm thấy đau đớn nữa.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đây là trong đầu nàng sao?
Phong Hề kinh ngạc nhìn tiểu tháp, cảm thấy chuyện này quá huyền ảo, khiến người hiện đại đến từ thế kỷ 21 như Phong Hề cũng khó có thể tiêu hóa được.



