Lúc Mai Trường Ca xông vào đã thấy ngay một cảnh như vậy, sắc mặt Tiêu Triết đã hoàn toàn trắng bệch như tờ giấy, ngay cả đôi môi vốn đỏ thắm cũng chẳng còn chút máu. Lúc thiếu nữ nhìn thấy Mai Trường Ca lao vào thì hơi mấp máy môi, tuy không phát ra âm thanh nhưng Mai Trường Ca vẫn đọc hiểu ý của cô, cô đang nói: Anh đã đến rồi.
Mà tại lúc Mai Trường Ca tiến vào, đôi mắt của Ngô Thiên cũng híp lại, trong mắt anh ta lóe lên vẻ vô cùng lạnh nhạt và đắc ý.
“Thả cô ấy ra!” Lòng Mai Trường Ca rất đau đớn nhưng anh cố gắng dằn nó xuống. Anh lấy một cung tên to cỡ lòng bàn tay từ trong túi áo ra, sau đó ấn nhẹ ngón tay lên, một giọt máu tươi cũng theo đó nhỏ xuống, vì thế chiếc cung tên kia lập tức trở nên to hơn.
Cung tên được kéo ra, đầu mũi tên lóe lên ánh trăng màu bạc lạnh lẽo rồi nhắm ngay phần giữa mày của Ngô Thiên.
Không thể không nói, ánh đèn màu máu đã sớm phủ kín phòng giải phẫu này, nhưng từ lúc Mai Trường Ca tiến vào thì trên thân thể anh dường như luôn được bao trùm bởi một tầng ánh sáng mờ ảo và thánh khiết. Những ánh sáng màu máu kia đang không ngừng kích động xung quanh Mai Trường Ca, tuy nhiên lại không có bất kỳ một tia sáng nào có thể lây dính lên người anh.
Bây giờ thiếu niên giống như một gốc sen trắng trầm ổn.
Tiêu Triết nhìn người thiếu niên với danh nghĩa là chồng chưa cưới của mình, giờ khắc này cô chỉ cảm thấy anh thật sự giống như câu mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song kia.
Nhưng vào lúc này tầm mắt của cô lại trở nên mơ hồ, bởi vì mất quá nhiều màu nên hiện tại đầu cô đã bắt đầu hơi hỗn độn.
Ngô Thiên cảm giác được vào giờ phút này cơ thể của thiếu nữ trong lòng ngực mình đã mềm như bãi bùn, đáy mắt anh ta lộ vẻ đắc ý. Anh ta nhếch mày nhìn về phía Mai Trường Ca như thể khiêu khích, sau đó lại từ từ ngẩng đầu lên khỏi cổ của thiếu nữ: “Ha ha, ha ha, cậu tới cũng nhanh đấy, nhưng có nhanh thì cũng đã muộn rồi, hiện tại tôi đã có được máu tươi của cô ấy, ha ha ha ha, muốn bắn chết tôi, bắn đi, bắn đi, muốn giết tôi vậy thì cậu phải giết Tiêu Triết trước!”
Ngô Thiên vừa nói vừa kéo người Tiêu Triết, sau đó chắn cô ở trước người mình để cung tên của Mai Trường Ca không có cách nào vòng qua Tiêu Triết mà làm anh ta bị thương.
Mai Trường Ca hơi nhíu mày, Ngô Thiên này thật đúng là đủ hèn: “Thả cô ấy ra, tôi có thể tha cho anh lần này!”
“Ha ha, ha ha, ha ha…” Ngô Thiên nghe Mai Trường Ca nói thế thì giống như nghe được câu chuyện gì buồn cười lắm, lại cất tiếng cười to hơn. Mà theo tiếng cười của anh ta, còn để lộ ra hàm răng trắng chói mắt có dính tơ máu màu đỏ tươi: “Tôi uống nhiều máu thuần âm như vậy rồi, cậu cho rằng tôi vẫn sẽ cho cậu cơ hội để cậu gặp lại tôi lần sau ư, ha ha ha, thằng nhóc cậu thật là quá ngây thơ rồi!”
Mai Trường Ca vốn đang muốn nói gì đó, nhưng anh lại ngạc nhiên khi thấy đôi tay vốn mềm nhũn rũ bên người của Tiêu Triết lại hơi động đậy, sau đó đôi mắt vốn dĩ đang nhắm của cô cũng hơi hé mở. Chẳng qua Ngô Thiên đang ôm Tiêu Triết từ phía sau, hơn nữa hiện tại toàn bộ lực chú ý của Ngô Thiên đều đặt trên người Mai Trường Ca nên anh ta không hề chú ý tới động tác của Tiêu Triết.
Thế nhưng Mai Trường Ca lại nhìn thấy rất rõ, giữa hai ngón tay của Tiêu Triết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt anh khẽ động, anh thấy rất rõ, không ngờ đó lại là ba cây kim bạc, trên người thiếu nữ thiên tài của gia đình theo y sao lại có thể không có kim bạc chứ.
Mà lúc này đây, Tiêu Triết cố gắng lên tinh thần lại rất khó khăn mà nở một nụ cười nhẹ với Mai Trường Ca.
Trong lòng Mai Trường Ca khẽ động, vì thế Ngô Thiên liền thấy Mai Trường Ca lại lấy ra sáu mũi tên bạc ngay tại lúc này, sau đó đều đặt lên dây cung, tiếp theo trong mắt thiếu niên lại hiện vẻ sắc bén: “Ngô Thiên, vẫn chưa có một con ma nào có thể thoát khỏi Thất tinh liên châu của tôi đâu!”
Ngô Thiên lại cười lạnh nói: “Hừ, có bản lĩnh như vậy thì cậu cứ dùng Thất tinh liên châu mà bắn thủng người Tiêu Triết trước đi, ha ha ha ha, máu thuần âm, chờ tôi hấp thu tiêu hóa xong, vậy thì người có linh thể trời sinh như cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, đến lúc đó cơ thể của cậu sẽ là của tôi!”
“Ha ha!” Đúng lúc này Ngô Thiên kinh ngạc khi thấy thiếu nữ bị mình khống chế lại cười lạnh ra tiếng, sau đó thiếu nữ lại bắt đầu chuyển động. Bàn tay nhỏ của cô đâm mạnh về phía sau, vì thế ba cây kim bạc kia đã đâm sâu vào trong cơ thể Ngô Thiên. Động tác này của Tiêu Triết quá đột ngột, đồng thời cũng quá nhanh, cho dù Ngô Thiên là ma cũng không có cách nào phản ứng kịp!



