Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 11: Một vở kịch hay 4

Chương 11: Một vở kịch hay 4

4:15 sáng – 04/06/2025

Bà vừa hét lên một tiếng, người đi theo Hồ thị đều quỳ rạp trên đất.
Mặt Hồ thị cũng trắng bệch, Giang thị cười nhạt: “Ta còn chưa có chết đâu! Ở ngay trước mặt ta mà dám càn rỡ như thế?”
Hồ thị vội cười làm lành: “Mẫu thân bớt giận, ta chỉ muốn để nàng ta đi xem sao giờ này tướng gia còn chưa đến…”
Vừa dứt lời, Dương đại phu khẽ “A” một tiếng: “Đại tiểu thư vẫn có thể cứu được!”
Giang thị tiến lên một bước, ấn đường Hồ thị lại giật mạnh một cái. Con tiện nha đầu này thật sự chưa ngỏm củ tỏi à?
“Lão phu nhân, tuy Đại tiểu thư ngừng thở nhưng tâm mạch vẫn chưa ngừng. Bây giờ chính là thời khắc hấp hối, ta đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, sau đó thêm khí cho nàng nhưng hình như nàng đã mất đi dục niệm muốn sống, rất lâu mà không thấy hô hấp…”
Nghe Dương đại phu nói, trái tim Giang thị lập tức bị bóp chặt.
Thẩm Thanh Hi chỉ mới mười ba tuổi, tuổi của nàng còn nhỏ như vậy mà đã mất đi dục niệm muốn sống…
Nghĩ như vậy, Giang thị nhìn qua căn phòng này một lượt. Nàng hồi phủ đã hai ngày, ở nơi phòng ốc lụp xụp này, bên cạnh không có được bao nhiêu người chăm sóc, bị mẹ kế ngược đãi, tâm tư hạ nhân lại càng ngoan độc, mà phụ thân của nàng hai ngày nay lại càng không thấy bóng dáng. Cũng tại bà, bởi vì Hồ thị nói sợ lây hơi bệnh nên bà chưa từng hỏi thăm.
Trong lòng Giang thị đau thương, nàng bị đưa đi từ thuở nhỏ, điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng bị vứt bỏ, mà lần này vừa mới được trở về lại bị mọi người trong phủ đối xử lạnh nhạt, nếu như Tĩnh Nương không báo tang, đợi đến khi chờ đến xem có lẽ tôn nữ này đã là một cái xác lạnh lẽo.
Nếu không phải bọn họ làm lòng nàng nguội lạnh, vì cớ gì mà nàng lại không có dục niệm muốn sống?
Nhìn thoáng qua ngọc bài trên cổ Thẩm Thanh Hi, Giang thị bước lên, nắm lấy tay Thẩm Thanh Hi: “Hi nha đầu? Hi nha đầu, tổ mẫu tới rồi, con không cần phải sợ… Con phải mau tỉnh lại, tổ mẫu tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt con…”
“Hi nha đầu, nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng được về nhà. Con tỉnh lại nhìn đi, tổ mẫu ở chỗ này này, con là Đại tiểu thư của cái phủ này, sau này tổ mẫu còn muốn con hiếu thuận đấy…”
Giọng nói Giang thị dịu dàng, tình cảnh này đến cả hốc mắt Dương đại phu cũng hơi ướt, Tĩnh Nương lại càng nhỏ giọng khóc thầm.
“Lão phu nhân, tiểu thư một lòng nhớ về ngài. Nhiều năm như vậy, tiểu thư một mình ở Lạc Châu, thật sự là quá khổ! Rõ ràng tiểu thư là Đại tiểu thư của tướng phủ, nhưng cuộc sống mấy năm qua của ngài ấy còn không bằng cả một nô tỳ…”
Giang thị nhìn quần áo cũ trên người Thẩm Thanh Hi mà đau lòng: “Hi nha đầu, khổ cho con rồi. Sau này tổ mẫu nhất định sẽ yêu thương con thật tốt, bù đắp cho mất mát của con nhiều năm qua…”
“Khụ… Khụ khụ…”
Đúng lúc mọi người ở đây đều tưởng rằng Thẩm Thanh Hi sẽ không trở về được nữa, bỗng nhiên Thẩm Thanh Hi lại ho khan một tiếng, ánh mắt Giang thị sáng lên, chớp mắt một cái đã thấy Thẩm Thanh Hi chậm rãi mở mắt. Nàng vốn có một đôi mắt sáng, con ngươi đen nhánh, bên trong có ánh sáng của mặt trời mới mọc buổi bình minh. Đúng như tên của nàng, trong lòng Giang thị chua xót: “Hi nha đầu, con tỉnh rồi!”
“Tổ mẫu?” Thẩm Thanh Hi nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng đáng thương.
Giang thị ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hi: “Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu tới chậm, con đừng sợ, đã có tổ mẫu ở đây rồi.”
Hốc mắt Thẩm Thanh Hi đỏ lên, trong lòng thật sự thấy chua xót. Mặt Giang thị như hình trăng tròn, tóc mai hoa râm hai bên, thần thái rất có sắc thái trang nghiêm. Mặc dù nhìn xem có hơi nghiêm khắc nhưng đôi mắt mát lạnh sáng tỏ vô cùng từ ái. Kiếp trước nàng đã bỏ tình cảm bà cháu với Giang thị, kiếp này bù đắp cũng không muộn. Nghĩ như vậy, nàng đảo mắt thấy Hồ thị đứng ở bên cạnh.
Lại nhìn thấy nữ nhân này lần nữa, đáy lòng chua xót của Thẩm Thanh Hi rất nhanh đã bị cừu hận thay thế.
Vừa nãy tuy là mê man nhưng nàng đều nghe được tiếng nói chuyện của tất cả mọi người trong phòng, hốc mắt Hồ thị vẫn đỏ, thấy nàng tỉnh, vẻ mặt lại tỏ ra càng vui hơn, mặt Thẩm Thanh Hi không biểu tình nhưng trong lòng đang cười lạnh!
Nữ nhân này rất biết diễn kịch, dựa vào chút thủ đoạn mà thật sự đã làm tới chính thê tướng phủ!
Nhưng cho dù sắc mặt có sinh động cỡ nào thì chính ánh mắt đó đã bán đứng bà ta, nhìn ánh mắt oán hận, không cam lòng của Hồ thị, Thẩm Thanh Hi biết vở kịch này đã chân chính bắt đầu diễn rồi!