“Trúng độc? Sao lại trúng độc được, hôm qua Đại tiểu thư bị bệnh, một giọt nước cũng chẳng vào, buổi tối chỉ uống một chén thuốc Kim ma ma bưng tới… Sao lại trúng độc được…” Tĩnh Nương nhìn Kim ma ma một cách khó tin: “Kim ma ma, ngươi nói là thuốc tự tay ngươi sắc, sao ngươi có thể hạ độc với tiểu thư…”
Kim ma ma thầm giật mình: “Không phải ta, không phải ta, sao lại là ta, thuốc ta lấy tơi cho người là thuốc trị thương hàn, làm sao ta dám hạ độc với Đại tiểu thư.” Nói rồi vội quỳ xuống: “Lão phu nhân, nô tỳ thật sự không dám.”
Tĩnh Nương khóc nói: “Nhưng nếu như không phải ngươi, vì cớ gì mà tiểu thư có triệu chứng trúng độc? Tiểu thư từng uống chén thuốc ngươi đưa tới, Kim ma ma, ngươi muốn di vật của phu nhân, cái ta có thể cho đều đã cho ngươi. Bây giờ trên người tiểu thư không có thứ gì khác, ngọc bài của tiểu thư chính là do lão phu nhân tặng, tuyệt đối không thể đưa cho ngươi. Ta chỉ xin ngươi sắc một bát thuốc đến cho tiểu thư, thế nhưng sao ngươi có thể hạ độc với tiểu thư chứ? Kim ma ma, ngươi đúng là lòng dạ độc ác mà…”
Tĩnh Nương khóc lóc kể lể, bất lực nhìn Giang thị. Lời nói vừa dứt, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi. Ấn đường của Hồ thị giật một cái, Kim ma ma xưa nay tham lam, ở trước mặt bà ta không dám làm càn, nhưng đối với hai người một già một trẻ muốn sống cũng không sống nổi này tất nhiên sẽ không nương tay! Bà ta biết mẫu thân Tống thị của Thẩm Thanh Hi để lại rất nhiều của hồi môn, bà ta vốn nghĩ sẽ chiếm đoạt từ từ, nhưng Kim ma ma lại với tay trước!
Giang thị nheo mắt lại: “Kim ma ma, ngươi đúng là to gan! Đại tiểu thư chính là chủ tử của ngươi, ngươi lo liệu thuốc thang cho nàng chính là việc đương nhiên. Thế mà lại còn bạo gan đòi di vật của phu nhân quá cố!”
Sắc mặt Kim ma ma đại biến, sao bà ta có thể ngờ được trong tình huống này mà Tĩnh Nương còn tố cáo bà ta chứ!
Kim ma ma bị dọa đến run lẩy bẩy, nói cũng không còn được lưu loát: “Nô tỳ… Nô tỳ không có…”
“Không chỉ có đòi di vật, mà còn ngại cho quá ít, cho nên dứt khoát hạ độc với Đại tiểu thư hay sao?” Giang thị giận quá mà bật cười, quay sang nhìn Hồ thị một cái: “tướng phủ có nô tỳ như ngươi đúng là quá tốt!”
“Lão phu nhân! Nô tỳ không hạ độc mà, nô tỳ sao dám hạ độc Đại tiểu thư…”
Kim ma ma gào khóc, sau đó nhìn Hồ thị cầu cứu.
Trong lòng Hồ thị cũng sốt ruột, chỉ trách Kim ma ma vụng về. Nhưng mà Kim ma ma suy cho cùng cũng đã theo bà ta nhiều năm, là cánh tay đắc lực của bà ta, bà ta cũng không muốn nhìn Kim ma ma bị phạt bởi vì tiện nha đầu này, cho nên vội nói: “Mẫu thân, chuyện này nhất định là hiểu lầm. Kim ma ma đối với các chủ tử luôn luôn tôn kính, sao dám hạ độc? Về phần đòi di vật, có lẽ cũng là vì để mua cho Đại tiểu thư dược liệu tốt nhất. Nếu như thật sự cầm đi cái gì, ta nguyện cho Đại tiểu thư chặt ngàn hình vạn dạng gì cũng được…”
Giang thị giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồ thị. Mặc dù Hồ thị là được nâng lên từ thiếp thất, nhưng nếu do tướng gia chọn thì bà cũng không tham gia vào. Nhiều năm như vậy rồi cũng không xảy ra sai lầm lớn, bà cũng không trách móc Hồ thị quá nặng nề. Nhưng hôm nay, đại tôn nữ vừa mới hồi phủ đã xảy ra loại chuyện này, nếu truyền ra ngoài thì còn đâu danh tiếng của tướng phủ! Quả nhiên, xuất thân hèn hạ thì tâm tư hại người sâu không thấy đáy!
“Ngươi nói bà ta chịu oan uổng hay sao? Được lắm! Ta lại muốn xem xem, có phải Dương đại phu và Tĩnh Nương nói oan cho bà ta hay không!” Giang thị tức giận thật sự, quay lại nhìn Hứa ma ma: “A Hứa, ngươi dẫn người đi lục soát, tìm kiếm trong ngoài chỗ ở của bà ta một lượt cho ta.”
Kim ma ma nghe xong lời này trong tức khắc như rơi xuống hầm băng. Hứa ma ma mà đi lục soát nhất định sẽ lục soát ra cây trâm kia, đến lúc đó…
Nghĩ đến đây, Kim ma ma nhìn Hồ thị với ánh mắt van nài khẩn thiết, song đang ở trước mặt Giang thị, Hồ thị nào có thể thông đồng với Kim ma ma? Hồ thị ngay cả nhìn Kim ma ma thêm một cái cũng không dám…
Giang thị cẩn thận nhìn chằm chằm đôi chủ tớ này, nhưng trong lòng còn vướng mắc Thẩm Thanh Hi, bèn vội nói: “Dương đại phu, cứu người quan trọng hơn! Tuy tôn nữ này của ta không còn thở nhưng vẫn còn mạch đập, có thể cứu được hay không?”
Dương đại phu đã lấy ngân châm ra: “Lão phu nhân yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ dốc hết sức.”
Nói rồi, Dương đại phu đã bắt đầu hạ châm. Ở phía bên này, Hồ thị liếc đại nha hoàn Bảo Yến của mình một cái, Bảo Yến đang định quay người đi ra. Đột nhiên Giang thị lại hét lớn một tiếng: “Đi đâu?”



