Đêm lạnh như nước, toàn thân Thẩm Thanh Hi nóng như bị lửa thiêu đốt, tinh thần nàng mông lung, trong nháy mắt không rõ bản thân mình đang ở đâu. Nàng vốn đã là đèn cạn dầu từ lâu, trơ mắt nhìn Ngọc Ca Nhi tắt thở, vốn dĩ không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa. Thẩm Thanh Nhu đã nói tính mạng của nàng có thể đổi lấy bình an cho bọn họ, sao nàng có thể để ả ta toại nguyện!
Có thể báo thù, nàng chết cũng còn tiếc nuối!
“Kim ma ma, xin ngươi hãy mời đại phu giúp tiểu thư, tiểu thư mà còn sốt cao như vậy thì nhất định sẽ chết.”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Thanh Hi giật mình, âm thanh này rõ ràng là giọng nói của nhũ mẫu Tĩnh Nương nhà nàng!
Tĩnh Nương là của hồi môn đi theo mẫu thân nàng, sau này trở thành nhũ mẫu của nàng, mẫu thân mất vì bệnh, nàng phải chịu tai tiếng hung thần khắc chết mẫu thân, không lâu sau thì bị đưa đến biệt trang Lạc Châu. Mà Tĩnh Nương thì giống như mẫu thân sinh ra nàng, chăm sóc cho nàng, cùng lớn lên với nàng, sau này theo nàng vào cung. Hai năm trước, sau đêm nàng bị phế, Tĩnh Nương đã bị Thẩm Thanh Nhu hạ một chén rượu độc mà chết ngay trước mắt nàng!
Tĩnh Nương đã mất hai năm, sao nàng lại nghe được giọng của bà ấy?
“Tĩnh Nương à, ngươi cũng là lão nhân trong phủ, biết rõ quy củ trong phủ. Ta cùng lắm cũng chỉ là một hạ nhân, hai ngày nay tiểu thiếu gia cũng ho rất dữ dội, phu nhân quan tâm đến tiểu thiếu gia, còn sợ hơi bệnh của đại tiểu thư lây qua người tiểu thiếu gia đấy.”
Trong lòng Thẩm Thanh Hi kinh ngạc, miễn cưỡng mở hai mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt nàng chính là một tấm màn màu lam, phía trên tấm màn là hoa văn bách điệp cầu kỳ, thanh tú, nhưng bởi vì đã quá cũ mà xuất hiện màu sắc ảm đạm, Thẩm Thanh Hi chớp mắt nhìn rồi dời mắt quan sát xung quanh phòng.
Căn phòng năm trượng vuông vắn vô cùng chật chội, đồ đạc sắp xếp trong phòng cũng rất cũ kĩ, mà ở ngay giữa phòng có một phụ nhân mặc hoa phục đang đứng, nhũ mẫu Tĩnh Nương của nàng lại đang quỳ trước mặt phụ nhân đó, trong chốc lát, hai mắt Thẩm Thanh Hi chợt mở to.
Nàng nhận ra nơi này, đây là khuê phòng của nàng ở phủ Thừa Tướng, là nơi ở của nàng sau khi được hồi phủ năm mười ba tuổi!
Vì sao… Nàng rõ ràng đã chết rồi, sao lại ngủ ở nơi này?
Mà phụ nhân mặc hoa phục kia, không phải Kim ma ma sao?
Kim ma ma là một trong những thân tín của Hồ thị, mà Hồ thị chính là mẫu thân của Thẩm Thanh Nhu!
Hồ thị xuất thân thấp hèn, vốn chỉ là thiếp thất của phụ thân, lại mê hoặc lấy lòng phụ thân, sau khi mẫu thân nàng mất đã được nâng lên làm chính thê, từ đó về sau, con thứ Thẩm Thanh Nhu cũng nhảy lên thành đích nữ phủ Thừa Tướng.
Mà đích trưởng nữ là mình đây lại bị đưa đến biệt trang Lạc Châu, mãi đến sau khi nàng mười ba tuổi trở về phủ thì trên dưới Mãn phủ đều là người của Hồ thị, nào có ai còn nhớ tới nàng mới là trưởng nữ con vợ cả chân chính?
Thẩm Thanh Hi nhìn chằm chằm vào Kim ma ma, năm đó Thẩm Thanh Nhu vào cung, Hồ thị không yên tâm, đưa Kim ma ma cho Thẩm Thanh Nhu, sau đó rất nhiều việc ác độc của Thẩm Thanh Nhu ở trong cung đều do bà ta thay ả sắp xếp, hôm đó cũng là bà ta tự tay độc chết Tĩnh Nương!
Nhưng mà không lâu sau Thẩm Thanh Hi lại ngạc nhiên hơn nữa, nàng nhìn thấy Tĩnh Nương và Kim ma ma đều khoảng ba mươi tuổi, bởi vì Tĩnh Nương quá vất vả cho nên thua xa sức trẻ của Kim ma ma, nhưng hai người này… Đều trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của nàng!
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hi giơ một cánh tay lên.
Nàng rũ mắt, chỉ thấy vết sẹo lưu lại trên tay năm đó do cứu Sở Kỳ đã không cánh mà bay, tay phải bị phế cũng có thể hoạt động như thường, mà khiến cho Thẩm Thanh Hi khiếp sợ hơn cả là, đôi tay này nàng tinh tế tỉ mỉ trắng nõn, khớp xương nhỏ nhắn mềm mại non nớt, rõ ràng là một đôi đậu khấu tay của thiếu nữ! Vừa quay đầu, Thẩm Thanh Hi chợt nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương đồng cách đó không xa!
Mắt của nàng không bị mù, mặt cũng không bị hủy dung, không chỉ có thế, mà mặt của nàng còn như cầu nguyệt, mắt hệt ánh sao, mặc dù là bộ dáng bị bệnh đã lâu, nhưng lại vô cùng chân thật… Là dáng vẻ của nàng lúc nàng mới mười hai mười ba tuổi…
Đúng lúc này, Tĩnh Nương lại mở miệng, bà giống như sắp khóc đến nơi: “Kim ma ma, tiểu thư đã trở về hai ngày, trên đường xóc nảy vốn đã mệt nhọc rồi, giờ lại thêm bệnh thương hàn, bây giờ đã chịu không nổi, nếu như cứ thế mà chết ở trong phủ, lão hầu gia trở về nhất định sẽ không bỏ qua, tốt xấu gì cũng nên sắc cho tiểu thư một ít thuốc theo đơn thuốc lúc trước…”
Đáy lòng Thẩm Thanh Hi lại lập tức gợn lên từng đợt sóng gió!
Đương nhiên là nàng nhớ rất kỹ, mười ba tuổi năm đó, nàng ở biệt trang Lạc Châu cách kinh đo trăm dặm bị bệnh nặng, nhờ ngoại tổ phụ ra mặt nàng mới được về phủ Thừa tướng…
Thế mà giờ đây nàng lại trọng sinh đến thời điểm mình mới hồi phủ?



