Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 4: Cái chết của phế hậu 4

Chương 4: Cái chết của phế hậu 4

4:14 sáng – 04/06/2025

Thẩm Thanh Nhu vừa dứt lời, hai tay đột nhiên siết chặt lấy cổ đứa bé vô cùng hung ác: “Tiểu súc sinh, ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì hãy trách mẫu thân ngươi. Ả ta sinh ra chính là kẻ địch của ta, ngươi là con của ả, vậy thì đến âm tào địa phủ tìm ả mẫu thân đó của ngươi là được…”
Trong nháy mắt, tiểu oa nhi không động đậy bỗng nhiên giãy giụa trong đau đớn, nó ưm vài tiếng, sau đó lập tức bật khóc nức nở nhưng lực tay Thẩm Thanh Nhu vẫn không hề mảy may nới lỏng, tiểu oa nhi bị ngạt thở đến đỏ cả mặt!
“Ngọc Ca Nhi!”
Một mắt của Thẩm Thanh Hi đỏ lên, hét lên chói tai: “Thẩm Thanh Nhu! Ngươi mau dừng tay lại! Ả độc phụ nhà ngươi! Suy cho cùng nó vẫn là huyết mạch của Sở Kỳ, sao ngươi có thể giết nó? Nếu ngươi giết nó, Sở Kỳ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Thẩm Thanh Nhu! Nhu quý phi! Hoàng hậu nương nương! Xin ngươi, xin ngươi…”
Từ quát mắng đến van xin, Thẩm Thanh Hi tuyệt vọng nhìn đứa bé trong ngực thái giám đã thôi không giãy dụa. Nàng nghiến chặt răng, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét uất hận đến đỉnh điểm, phụt một tiếng, một ngụm máu tươi tràn ra khóe môi của nàng.
Thẩm Thanh Nhu trào phúng hừ một tiếng: “Huyết mạch của bệ hạ sao? Ha ha! Nó chỉ là nghiệt chủng của Tần Vương thôi!”
“Thẩm Thanh Hi, tất cả đều do một tay ta sắp xếp! Đưa ngươi đưa lên giường của Tần Vương, sắp xếp cho ngươi mang thai để bệ hạ hiểu lầm ngươi dâm loạn hậu cung, sau đó mổ bụng lấy con, đá ngươi vào địa lao!”
Nhìn Thẩm Thanh Hi đột nhiên biến sắc, Thẩm Thanh Nhu cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi cho rằng tại sao ta lại giữ lại đứa bé này? Đó là vì Quỳnh nhi cần máu trong tim nó để cứu mạng! Nuôi hai năm, cuối cùng cũng nuôi lớn được tên nghiệt chủng này!”
Thẩm Thanh Hi nghe giọng nói của Thẩm Thanh Nhu vang bên tai, mắt nhìn Ngọc Ca Nhi không còn động đậy, chỉ hận đến mức độc nhãn hiện lên một màu đỏ máu.
Vì sao! Vì sao bọn họ lại có thể ác độc đến thế!
Nàng dâng toàn bộ thể xác lẫn tinh thần cho Sở Kỳ, hận không thể dốc hết nhiệt huyết vì hắn nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, hắn vì Thẩm Thanh Nhu mà phế đi Hậu vị của nàng. Hắn biết rõ nàng luôn lấy y thuật của bản thân làm niềm kiêu hãnh nên lập tức chặt hai tay nàng khiến nàng không thể hành y, hắn cũng biết nàng lo lắng cho hài tử của mình nhất, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Nhu lại bóp chết hài tử của nàng ngay trước mắt nàng!
Hay cho một Sở Kỳ lòng dạ độc ác! Hay cho một Thẩm Thanh Nhu độc địa! Nàng hận, nàng hận vô cùng! Thẩm Thanh Hi cắn chặt răng, độc nhãn nhìn như muốn chọc thủng Thẩm Thanh Nhu, mãi cho tới khi huyết lệ từ khóe mắt nàng chảy xuống…
Nhìn Thẩm Thanh Hi như thế, Thẩm Thanh Nhu cố ý đặt Ngọc Ca Nhi đã dừng thở ở trước mặt Thẩm Thanh Hi.
“Tỷ tỷ nhìn ta như vậy làm gì chứ, thật ra, tỷ tỷ sẽ được ra ngoài nhanh thôi.”
Thẩm Thanh Hi không hề nhúc nhích, Thẩm Thanh Nhu lại nói: “Tần Vương dấy binh tạo phản, mang theo mười vạn Huyền Giáp Quân đến ngoài thành Vĩnh An. Xế chiều hôm nay hắn đã phái người vào thành nói nếu như bệ hạ đưa tỷ tỷ đi trao đổi, hắn sẽ lập tức lui binh…”
Giọng nói của Thẩm Thanh Nhu bỗng nhiên trở nên hơi mờ ám: “Xem ra Tần Vương vẫn chưa quên một đêm vui sướng với tỷ tỷ đâu đấy nhỉ, mà tỷ tỷ lại càng không biết, lúc trước Hoàng thượng lợi dụng tâm tư của hắn đối với tỷ tỷ nên mới chiếm được binh quyền của hắn đấy.”
Thẩm Thanh Hi nghe những lời này, ánh mắt đẫm máu và nước mắt bỗng nhiên sáng lên, hệt như người tuyệt vọng đến sắp chết bỗng phát hiện ra đường sống, bất chợt, nàng nở nụ cười điên cuồng bất chấp!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, trời không tuyệt đường ta, trời không tuyệt đường ta…”
Máu tươi từ khóe môi Thẩm Thanh Hi tràn ra, tiếng cười của Thẩm Thanh Hi chất chứa bao nhiêu thê lương oán độc: “Trao đổi? Lấy thi thể của ta đi mà trao đổi! Sao ta lại phải để Tần Vương lui binh chứ? Ta sẽ chỉ lấy cái chết của ta để bọn hắn công thành tàn sát, cướp đi hết tất cả những gì các ngươi coi trọng nhất đi! Ha ha ha ha, các ngươi trốn không thoát đâu, một người cũng trốn không thoát, cả đời này của ta đã tin nhầm người, nếu có kiếp sau, ta… ta thề… Ta tuyệt sẽ không có lòng tốt giúp các ngươi, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ…”
Thẩm Thanh Hi cười như điên dại, bọt máu từ khóe môi nàng trào lên như suối.
Thẩm Thanh Nhu thấy tình trạng thảm thiết của nàng thì bỗng biến sắc: “Thẩm Thanh Hi, ngươi làm định làm gì! Ngươi không thể chết, ngươi không thể…”
Thẩm Thanh Hi không còn nghe thấy âm thanh the thé gấp gáp của Thẩm Thanh Nhu, tiếng cười của nàng thê lương đến điên cuồng, hệt như tiếng vọng nguyền rủa đoạt mệnh trong nhà lao…