Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 3: Cái chết của phế hậu 3

Chương 3: Cái chết của phế hậu 3

4:13 sáng – 04/06/2025

Thái giám cầm đèn bước nhanh đến mở cửa nhà lao: “Hoàng hậu nương nương, mời…”
Thẩm Thanh Hi khẽ nâng mí mắt nhìn về phía người đang đi vào trong lao.
Người vừa tới mặc một bộ cung trang màu tuyết trắng, đồ trang sức tinh xảo, tay áo phiêu dạt. Nữ tử bước vào cửa nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, không kìm được mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, muội muội tới thăm tỷ đây…”
Trong họng Thẩm Thanh Hi vang lên tiếng giễu cợt, sự tức giận lên đến đỉnh điểm.
Người tới chính là Thẩm Thanh Nhu!
Thẩm Thanh Nhu, vị thứ muội dịu dàng hiểu chuyện nhất trong phủ Thừa Tướng, người mà khi trước cứ ngày ngày gọi nàng là tỷ tỷ, rụt rè lương thiện, yếu đuối đáng thương, dốc sức làm việc tốt. Giờ đây, ả ta lại dùng bộ mặt kiêu ngạo đắc thắng đứng trước mặt nàng.
Thẩm Thanh Hi giật nhẹ khóe môi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Cổ họng của nàng bị Thẩm Thanh Nhu hạ độc câm, lúc này đây nàng cùng lắm cũng chỉ hai mươi sáu tuổi nhưng khi nói chuyện lại như bà già bảy tám mươi tuổi. Ở nơi địa lao u ám này, lại có thêm cảm giác quỷ quyệt thê lương.
Tiếng cười của Thẩm Thanh Nhu càng ngày càng uyển chuyển dễ nghe: “Thế vì sao ta lại không được đến? A, ngươi vẫn còn có thể mở miệng nói chuyện cơ à, xem ra mấy năm nay ta còn quá niệm tình tỷ muội với ngươi rồi.”
“Ngươi niệm tình tỷ muội?” Thẩm Thanh Hi bật cười giận dữ!
“Ngươi vốn chỉ là một thứ nữ, mẫu thân ngươi chỉ là một thiếp thất được phù chính kế thất. Nhưng có bao giờ ta không nghe lời bà ta chứ? Có bao giờ ta không chăm sóc ngươi? Ta xem ngươi là người thân nhất, chính ngươi câu dẫn phu quân của ta nhưng ta lại chẳng hề hận ngươi. Là ta! Là ta để hắn cho ngươi vào cung làm phi! Nhưng sau đó thì sao? Ngươi lại vong ân phụ nghĩa! Lại có thể lấy oán trả ơn với ta như thế!”
Nụ cười của Thẩm Thanh Nhu thay đổi, ánh mắt xuất hiện sự căm hận: “Ngươi có tốt với ta sao? Ngươi là đích trưởng nữ của phủ Thừa Tướng, chỉ một chữ “trưởng” đã vĩnh viễn đè ta một đầu! Ngươi có dung nhan tuyệt mỹ thì sao, người bệ hạ thích đầu tiên chính là ta. Cho tới nay cũng chỉ yêu mình ta, là ngươi ngu xuẩn nên mới không biết, còn hoang tưởng bệ hạ thật lòng đối với ngươi cơ à? Ngươi có ngày hôm nay là đáng đời! Ngươi nhìn rõ cho ta, hiện tại ta mới là Hoàng hậu của Đại Tề, mà ngươi chỉ là một con sâu bọ có thể bị ta dẫm chết bất cứ lúc nào! Có biết sao ta lại giữ cho ngươi một con mắt không? Bởi vì ta muốn ngươi nhìn dáng vẻ Hoàng hậu Đại Tề Quốc này của ta…”
Thẩm Thanh Nhu cẩn thận thưởng thức vết dao trên mặt Thẩm Thanh Hi: “Chậc chậc, đúng là nên để những người ngoài kia nhìn xem, cựu đệ nhất mỹ nhân của Đại Tề giờ lại biến thành dáng vẻ xấu xí thế kia, người không ra người quỷ không ra quỷ, cụt hai tay, mắt thì bị mù…”
Thẩm Thanh Hi liên tục cười khẩy: “Ngươi cho rằng ngươi hại ta là đã có thể vô tư rồi sao? Sở Kỳ có thể ruồng bỏ ta, sao lại không bỏ ngươi được chứ? Ngươi nhặt được nam nhân lòng dạ chó má nhất trên đời lại còn như nhặt được bảo bối!”
Thẩm Thanh Hi chỉ còn một bên mắt, ánh mắt chuẩn xác nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhu. Rõ ràng nàng chỉ còn lại một con mắt, nhưng ánh lạnh lẽo tàn nhẫn nơi đáy mắt kia, thế mà lại khiến cho Thẩm Thanh Nhu hốt hoảng từ tận đáy lòng.
Thẩm Thanh Nhu nhíu lông mày, nàng ta vỗ tay một cái: “Tỷ tỷ, ngươi ở địa lao hai năm, có nhớ tới Ngọc Ca Nhi không nhỉ…”
Chỉ mới hỏi một câu như thế, đáy mắt Thẩm Thanh Hi bỗng chốc dậy sóng.
Ngọc Ca Nhi, Ngọc Ca Nhi của nàng, cho dù là bị mổ bụng nhưng chỉ cần có thể bảo vệ cho con của nàng, sao nàng lại không muốn được chứ? Trong hai năm qua, nàng nghĩ đến Ngọc Ca Nhi không phải chịu sự khổ cực như nàng, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng nhung nhớ.
“Nó đã hai tuổi rồi, lớn lên trắng trẻo non nớt. Mặc dù có mẫu thân thấp hèn độc ác như ngươi nhưng mà bởi vì sự yêu thương của mẫu hậu ta đây, trong hai năm qua nó vẫn sống rất tốt…”
Nói rồi Thẩm Thanh Nhu xoay người lại: “Đưa Nhị hoàng tử vào.”
Vừa dứt lời, thái giám ôm một đưa bé khoảng một hai tuổi bước vào nhà lao. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thẩm Thanh Hi lập tức xuất hiện ánh sáng. Ngọc Ca Nhi! Ngọc Ca Nhi của nàng!
Nàng chưa từng nghĩ tới nàng còn có thể nhìn thấy Ngọc Ca Nhi lúc còn sống…
Thẩm Thanh Nhu đón lấy đứa bé, mỉm cười, ngón tay lướt qua mặt tiểu oa nhi: “Thật sự là đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt này rất đẹp. Mới có hai tuổi đã vô cùng thông minh, hắn còn có thể đọc thơ, mấy vị lão thần trong triều biết được lại còn đề nghị để nó làm Thái tử. Cái bọn ngu xuẩn này, đứa bé như nó sao có thể làm Thái tử được chứ?”
Nói đến đây, đáy mắt Thẩm Thanh Nhu ánh lên sự tàn độc: “Huống chi nó mà làm Thái tử, vậy Quỳnh Ca Nhi của ta thì làm sao đây?”