Thẩm Thanh Hi cười lạnh liên tục: “Ta muốn trơ mắt nhìn nó chết? Thế giờ nó đã chết chưa? Nếu như ta đổi thuốc thì chẳng lẽ ta còn giữ lại nhược điểm trong tay cho ngươi phát hiện ra à? Ngươi nói ta làm Hoàng hậu nhiều năm mà không sinh được con nhưng ngươi đã quên rồi sao? Nếu năm Kiến Long thứ hai mươi mốt ta không đỡ một kiếm cho ngươi rồi bị rơi xuống hồ lạnh thì sao lại bị mắc bệnh cung hàn được chứ? Khi ấy ngươi đã nói rằng sẽ không bao giờ phụ lòng ta, ngươi nói sẽ cho ta vị trí tôn quý nhất trên đời, cho ta sự tôn vinh và sủng ái nhất. Ta đã tin ngươi, nhưng còn ngươi thì sao?”
Sở Kỳ nghe thấy giọng điệu này của Thẩm Thanh Hi nhưng trong mắt hắn ta lại chẳng có chút dao động nào. Hắn ta vừa chán ghét vừa lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Hi: “Trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu chính là sự nhân từ lớn nhất đối với ngươi rồi, thế mà ngươi lại còn đòi hỏi sự sủng ái của trẫm à? Loại người ngoan độc, hèn hạ như ngươi có xứng không?”
“Ta ngoan độc hèn hạ? Ta không xứng?”
Thẩm Thanh Hi giận quá hóa cười: “Ta với ngươi là phu thê chín năm, từ ngày đại hôn trở đi, ngày ngày ta vẫn luôn mưu tính cho ngươi. Năm Kiến Long hai mươi mốt, vì để lôi kéo sự ủng hộ của Tả Tướng quân mà ta đã phải dâng lên hai thị tỳ tình thân như tỷ muội bên cạnh mình. Năm Kiến Long hai mươi hai, dù biết rõ dạ yến của Tấn Vương chỉ là một trận vây giết nhưng ta vẫn thay ngươi đến nơi hẹn, đêm hôm đó ta trúng ba nhát kiếm, tay phải bị phế. Năm Kiến Long hai mươi ba, ngươi nhiễm bệnh dịch, ngay cả nhũ mẫu của ngươi cũng không dám đến gần, chỉ có một mình ta là không bỏ rơi ngươi, dùng y thuật để cứu ngươi. Năm Kiến Long hai mươi bốn, ngươi trúng độc do Vũ Vương hạ, là ta dùng máu trong tim mình làm thuốc giải độc cho ngươi!”
Giọng nói của Thẩm Thanh Hi gần như nghẹn lại, từng chữ đều đẫm máu và nước mắt: “Ta và ngươi từng là phu thê chín năm đó, tình nghĩa phu thê chín năm cũng không bằng một Thẩm Thanh Nhu châm ngòi hãm hại. Sở Kỳ, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi, mỗi một câu ngươi đồng ý với ta ngươi đều không làm được! Sở Kỳ, ta đã tin lầm ngươi rồi!”
“Tiện nhân!”
Sở Kỳ đá một cước vào ngực của Thẩm Thanh Hi rồi nhìn bằng ánh mắt tàn ác.
“Đến lúc này rồi mà ngươi còn dám bêu xấu Nhu nhi! Nhu nhi là nữ tử lương thiện, thuần khiết nhất trên thế gian này. Nàng ấy vẫn luôn thâm tình đối với ta nhưng lại bởi vì nghĩ cho ngươi nên mới mãi không chịu trở thành thê tử của ta. Từ khi làm Hoàng hậu đến nay, ngươi đã mưu hại tính mạng của biết bao nhiêu người? Nếu không nhờ Nhu nhi cầu xin cho người thì trẫm đã sớm xử tử ngươi rồi! Gian tình của ngươi và Tần Vương cũng là nhờ Nhu nhi quỳ gối đau khổ khẩn cầu nên trẫm mới nhẫn nhịn không bộc phát! Có muội muội như Nhu nhi là phúc của ngươi, thế mà ngươi còn hãm hại con của nàng ấy!”
Nói đến đây, Sở Kỳ ngồi xuống bóp chặt lấy mặt của Thẩm Thanh Hi: “Ngươi cho rằng trẫm yêu thương ngươi được bao nhiêu? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là vật thay thế cho Nhu nhi, nếu không phải nhìn thấy ngươi có thể giúp trẫm tranh đoạt hoàng vị thì ngươi nghĩ rằng trẫm sẽ nhẫn nhịn ngươi đến tận bây giờ sao?”
Dứt lời, ánh mắt Sở Kỳ liếc xuống cái bụng to của Thẩm Thanh Hi: “Ngươi tạo nhiều nghiệp chướng như vậy thì lấy tư cách gì để nuôi dạy hài nhi? Người đâu, cầm đao tới…”
Thị vệ đưa trường đao lên, Sở Kỳ đón lấy đâm về phía Thẩm Thanh Hi.
“Loại độc phụ như ngươi không xứng nuôi dạy hài nhi, cũng không xứng hành y tế thế. Trẫm muốn lấy hài tử ra rồi lại chặt đứt hai cánh tay của ngươi khiến ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, cả đời đều sống trong địa lao…”
Lời nói cay độc của Sở Kỳ vang vọng bên tai Thẩm Thanh Hi, nàng thở hổn hển kéo mình về thực tế.
Nhìn một không gian địa lao đen kịt trước mắt, khóe môi nàng nở một nụ cười lạnh đầy đau khổ như sắp hóa điên.
Hai năm, nàng đã ở cái nơi tăm tối không thấy ánh mắt trời này hai năm rồi.
Nàng khô gầy như que củi, tay áo trống rỗng buông thõng ở hai bên hệt như một bộ tử thi co quắp tựa bên góc tường, thỉnh thoảng lại có mấy con chuột nàng vọt qua đầu gối nàng.
Trên mặt nàng toàn là bụi bẩn, nhìn từ khoảng cách rất gần mới có thể thấy rõ trên mặt nàng có rất nhiều vết đao và vết sẹo to như nắm đấm ở bên mắt phải.
Gương mặt của nàng bị hủy, một bên mắt còn bị mù, đến thời khắc này nàng là người hay quỷ còn khó phân biệt. Thế nhưng đâu ai biết rằng hai năm trước nàng vẫn còn là Hoàng hậu của Đại Tề, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này?
Trong độc nhãn của Thẩm Thanh Hi hiện lên ánh sáng mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp.
Đúng lúc này, vài tiếng bước chân đi rất nhanh cất lên.



