“Không ngờ tính tình lại ghê gớm như vậy nha?”
Khi Trương Cảnh đến phòng bệnh bên cạnh gặp Lâm Châu, Lâm Châu đã hỏi cậu như vậy.
“Tôi bị sao vậy?” Trương Cảnh hỏi.
“Đừng giả bộ nữa,” Lâm Chu muốn cười, nhưng lại đụng tới xương sườn, đau đến mức không dám cười thành tiếng, “Sáng nay hai người cãi nhau tôi nghe thấy hết rồi.”
Trương Cảnh mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Châu ngăn cậu lại: “Đứng lại.”
Trương Cảnh trở lại ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Châu thản nhiên hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Lần này.” Trương Kinh hỏi anh, “Hề Nam gặp phải phiền phức gì sao?”
Lâm Châu sờ sờ băng trên ngực, cười nói: “Tôi cũng đoán vậy.”
Trương Cảnh nhớ tới lúc tỉnh lại không thấy Hề Nam đâu, liền hỏi: “Cậu ấy đâu rồi? Hai người là như thế nào vậy?”
Lâm Châu chế nhạo nói: “Không có chuyện gì.”
“Tôi không biết khi nào hai người mới đến được với nhau,” Trương Cảnh nghĩ lại vẫn chưa thể tin được, “Sự kết hợp của hai người rất kỳ quặc.”
Lâm Châu nhướng mày liếc cậu một cái, hỏi: “Kỳ quặc chỗ nào?”
Trương Cảnh nói: “Không hài hòa.”
Lâm Châu cười không nói gì.
Lâm Châu nói với Trương Cảnh: “Lần này tôi nợ cậu một ân tình. Nếu cậu không giúp tôi đỡ một nửa, có lẽ hôm nay tôi đã không ở đây rồi.”
Trương Cảnh lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa.”
“Vẫn phải nói chứ.” Lâm Châu vỗ vỗ chân của cậu, đến nước này rồi vẫn không quên trêu ngươi: “Tôi đã muốn làm cậu từ lâu rồi. Hôm nay tôi nợ cậu một ân tình, có thể sau này không thể làm được nữa rồi. Mẹ nó đúng là lỗ mà. “
Trương Cảnh cạn lời.
“Nhưng cậu có biết là cậu rất ngốc không?” Lâm Châu nghiện thuốc lá, trong tay không có điếu thuốc, chỉ có thể chạm chạm môi. Anh ta nói: “Tên mập đó đã biết tôi từ trước nên cậu ta mới không giết tôi, nếu không đừng nói tới cậu, hai người chúng ta có lẽ đã chết cùng nhau ở đó rồi.”
“Sau này còn gặp chuyện như này, bất kể là ai, chạy càng xa càng tốt, đừng có tiến lại gần.”
“Về nhà và sống một cuộc sống tốt đẹp đi, nếu hôm nay cậu thực sự muốn lấy mạng của tôi thì kiếp sau tôi sẽ không lên được nữa đâu.”
Trương Cảnh nhìn Lâm Châu, không nói gì.
Thực ra hôm nay cậu đã có thể về nhà, nhưng cậu đã không chọn về nhà.
Sau cuộc cãi vã với Quý Đông Huân vào sáng nay, cậu cảm thấy việc bỏ đi của Quý Đông Huân đã hút cạn tất cả năng lượng của cậu. Toàn thân cậu đau đớn, thậm chí cả linh hồn cũng đau.
Cậu nói ai không buông tay được thì người đó là kẻ hèn hạ, nhưng bấy lâu nay đều là cậu vẫn luôn buông không được.
Quý Đông Huân thậm chí còn không về nhà thay quần áo đi thẳng từ bệnh viện đến công ty luôn. Tất cả những ai nhìn thấy anh đều choáng váng vì đây là lần đầu tiên Quý Đông Huân đi làm mà không mặc quần áo chỉnh tề , đầu tóc không được gọn gàng, thậm chí trên mặt còn có râu.
Nhìn có vẻ tinh thần sa sút.
Trần Duy nhìn sắc mặt của anh, hỏi: “Quý tổng, ngài có cần tôi lấy một bộ đồ để thay không?”
Quý Đông Huân lắc đầu nói: “Không cần.”
Hôm nay Quý Đông Huân cần phải ký một văn bản, anh vô thức viết tên “Trương Cảnh” vào.
“Hừm…” Trần Duy nhìn tập văn bản rồi nói nhỏ với người bên cạnh, “Đi in bản khác đi.”
Sau khi những người bên cạnh đi ra ngoài,Trần Duy nói với Quý Đông Huân, “Quý tổng, ngài đang bị phân tâm.”
“Có chuyện xảy ra vậy?”
Trần Duy đưa văn bản cho Quý Đông Huân và nói, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài như thế này.”
Nhìn cái tên đã viết, Quý Đông Huân không biết nói gì, nhíu mày nói: “Xin lỗi.”
“Đừng nói như vậy.” Trần Duy lắc đầu.
Quý Đông Huân nhìn lên rồi hỏi anh ta: “Anh Duy, anh vẫn chưa tìm ra loại thuốc tôi đưa là gì sao?”
Trần Duy gật đầu: “Tôi đã hỏi một vài hiệu thuốc, người bán nói rằng họ không thể nhận ra vì thuốc không có nhãn mác. Hôm qua tôi đã đưa cho một người bạn trong bệnh viện, nhờ anh ta giúp tôi tra các loại thuốc trong bệnh viện, vì đây có thể là thuốc do bệnh viện độc quyền cung cấp. Lẽ ra không cần thiết phải nhờ tới anh ta hóa nghiệm để tìm ra loại thuốc đó, căn bản là do thuốc không có nhãn mác, thực sự rất khó để tra ra.”
Quý Đông Huân gật đầu: “Ừ.”
Anh cả ngày không làm gì, chỉ ngồi trên ghế, nghĩ về Trương Cảnh.
Quý Đông Huân hối hận vì đã ra khỏi bệnh viện, anh nói quá nhanh, cuối cùng Trương Cảnh lại rơi nước mắt. Nước mắt của Trương Cảnh rớt xuống như giọt axit mạnh vào nhỏ vào tim, từng giọt từng giọt đốt thủng trái tim anh.
Mỗi người đều có một trái tim, vậy nên Quý Đông Huân thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Loại bất lực mà bản thân không thể nắm bắt được người ở bên mình cực kỳ khó chịu, tích tụ đủ rồi thì nó sẽ bùng nổ.
Sau đó Trần Duy lại đưa một tập văn bản khác lên. Ký xong, Quý Đông Huân hỏi anh ta xem bên kia đã trả lời chưa. Trần Duy nói vẫn chưa.
Quý Đông Huân thở dài, trầm giọng nói: “Đi hỏi bác sĩ tâm lý đi.”
“Hả?” Trần Duy hơi kinh ngạc.
Quý Đông Huân không giải thích nhiều, chỉ gật đầu một lần nữa để xác nhận.
Lúc đầu thực sự tức giận, sự tỉnh táo bị cơn giận cuốn đi, đến chiều lại bắt đầu lo lắng. Ngày hôm qua Trương Cảnh bị thương rất nhiều, không biết giờ có còn đau không.
Nghi ngờ của anh trước đó chưa có khẳng định, nếu không phải ngày hôm qua tích tụ quá nhiều lo lắng và tức giận, anh sẽ không cãi nhau với Trương Cảnh. Trong tiềm thức, anh không muốn tin vào suy đoán của mình, anh chỉ hy vọng là do mình đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Trương Cảnh ăn trưa bằng một chút cháo mà người khác đưa tới, nhưng ăn được nửa chén thì cậu không ăn được nữa, đến chiều thì nôn hết ra. Nôn đến mức bụng trống rỗng, axit dạ dày trào ngược lên cổ họng, khiến cổ họng trở nên khản đặc.
Cậu hỏi cậu bé chăm sóc mình: “Em có thấy điện thoại của anh không?”
Cậu bé lắc đầu: “Đồ của anh, em đã đưa hết cho anh rồi mà.”
Trương Cảnh nghĩ chắc là điện thoại của mình bị rơi rồi.
Hôm nay cậu cứ nghe thấy tiếng Quý Đông Huân gọi bên tai, Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh, tiếng gọi Tiểu Cảnh rất đau xót. Cậu cảm thấy rất khó chịu nên đuổi hết mấy người đến thăm cậu vào buổi chiều, cậu nằm thu mình lại trên giường, co rúm người lại thành một quả bóng.
Cậu rất nhớ Quý Đông Huân.
Tối đến cũng chỉ ăn được vài miếng, cơn buồn nôn vẫn tiếp tục, cứ ăn vào lại nôn, thân thể như đang bị dày vò.
Trong phòng không bật đèn, Trương Cảnh đang nằm ở đây một mình, nhìn lên trần nhà. Giọng của Quý Đông Huân gọi cậu: “Tiểu Cảnh.”
“Ừm”
“Tiểu Cảnh?”
“Ừm”
“Tiểu Cảnh”
“Ở đây…”Cậu nhẹ giọng trả lời.
Cậu cảm thấy hiện giờ bản thân mình hoàn toàn mất trí, nhưng cậu lại đang tận hưởng điều đó. Trương Cảnh đột nhiên nghĩ, nếu sau này không thể chữa khỏi bệnh, vậy thì cậu sẽ sống cùng Quý Đông Huân trong tưởng tưởng của mình, điều này cũng tốt.
Nếu bệnh tình trở nên nghiêm trọng,thật giả lẫn lộn không phân biệt được, vậy thì lúc đó, thật hay giả cũng sẽ như nhau.
Lúc Quý Đông Huân đến đã rất muộn, anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, râu ria xồm xoàm, cả người hốc hác.
Trương Cảnh yên lặng chìm vào giấc ngủ, hai tay nắm chặt thành quả đấm áp vào tim, lông mày hơi cau lại, tuy hai mắt đã nhắm chặt nhưng vẫn luôn chuyển động, nhìn thấy dáng vẻ này thôi cũng biết rằng cậu đang rất bất an.
Quý Đông Huân ngồi trên mép giường, đưa tay chạm vào khuôn mặt cậu. Trương Cảnh cảm thấy anh, vậy nên vô thức phát ra một vài âm thanh.
Quý Đông Huân đau lòng áp bàn tay của cậu lên mặt mình. Đây giống như một lỗ hổng trong tim anh, anh cũng không thể lấp đầy nó ngay được.
Trương Cảnh mơ màng tỉnh dậy, hai mắt chậm rãi mở ra. Cậu hơi sững sờ nhìn Quý Đông Huân đang ngồi bên giường, nắm lấy tay cậu.
Cậu nhìn Quý Đông Huân không chớp mắt.
Quý Đông Huân nhẹ nhàng cười với cậu, đôi mắt anh đỏ hoe. Trương Cảnh mất khả năng phân biệt giữa thực và ảo, cậu không biết làm gì ngoài việc ngốc nghếch nhìn bản thân và tự cười một mình.
Quý Đông Huân hôn lên mu bàn tay cậu, nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi, bảo bối.”
Trương Cảnh chớp mắt, cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Quý Đông Huân.
Trương Cảnh cũng cảm thấy buồn bã trong phút chốc.
Lúc này cậu không biết Quý Đông Huân có thật hay không nên nhắm mắt không đáp. Cuộc cãi vã vào sáng nay thật khủng khiếp, khiến cả hai đều cảm thấy bị tổn thương.
Quý Đông Huân đưa tay sờ tóc của cậu, Trương Cảnh đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Quý Đông Huân đã không ngủ hai đêm liên tiếp, đêm nay anh vẫn ngồi đó, suốt đêm ngồi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trương Cảnh.
…
“Quý tổng, bên kia gọi cho tôi rồi.”
“Họ nói gì?”
“Có ba loại thuốc… một loại là cho người bị bệnh tâm thần phân liệt, hoang tưởng, dễ nhạy cảm, lo âu,… uống loại này, chủ yếu là có tác dụng ức chế thần kinh. Hai loại còn lại là để bảo vệ nội tạng, những loại thuốc này đều có chút tổn hại đến sức khỏe.”
“Suy nhược thần kinh cũng uống những loại thuốc này sao?”
“Không uống. Tôi đã hỏi cụ thể rồi, những người uống những thứ này là bệnh nhân rối loạn tâm thần điển hình và… mức độ của căn bệnh này không hề nhẹ.”
Quý Đông Huân nhìn Trần Duy, sắc mặt của anh khiến người trợ lý hơn tuổi này có chút không chịu được.
“Quý tổng…”
Quý Đông Huân im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Hẹn bác sĩ khoa thần kinh cho tôi, hay bác sĩ tâm lí cũng được. Hẹn ngay bây giờ đi, càng sớm càng tốt.”
“Tôi đi làm ngay đây.”
Sau khi Trần Duy đi ra ngoài, Quý Đông Huân úp sấp mặt trên bàn làm việc, đầu ngón tay run rẩy không ngừng. Anh nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng trên gương mặt của Trương Cảnh sau khi cậu tự lẩm bẩm một mình vào sáng hôm đó, rồi những bất thường trước đó.
Mãi về sau, anh mới biết nhãn mác thuốc mà Trương Cảnh uống đã bị cậu vứt hết, chỉ có những viên thuốc được đóng trong một cái túi chống thấm nước trong suốt.
Thực ra, không phải Quý Đông Huân không cảm nhận được điều bất thường, chỉ là anh không nguyện ý muốn nghĩ đến nó.
Trong lòng anh, Trương Cảnh chỉ là một cậu bé rất lạc quan, tươi sáng, vui vẻ, dễ thương và rất hay cười.
Luôn luôn là như vậy.



