Skip to main content

Trang chủ Nhân Bất Như Cố Chương 43: 043

Chương 43: 043

11:56 sáng – 24/05/2025

Quý Đông Huân ở nhà đợi đến mười giờ tối mà vẫn chưa thấy Trương Cảnh về, điện thoại thì gọi không được. Anh nhíu chặt lông mày, điện thoại cậu đã tắt nên không thể tìm thấy vị trí.
Anh không có số điện thoại của Nhị Cẩu, bật máy tính đăng nhập QQ của Trương Cảnh thì thấy Nhị Cẩu trên đó. Nhị Cẩu gọi cho anh, nói rằng cậu không biết Trương Cảnh ở đâu, Trương Cảnh cũng không hề liên lạc với cậu. Nhị Cẩu hơi lo lắng, bảo có lẽ cậu ấy đã đi tham gia trận bóng rổ nào đó rồi.
Quý Đông Huân đợi đến mười hai giờ, vẻ mặt ngày càng xấu đi. Anh nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó mà Trương Cản nhận được, trái tim như treo trên cổ. Đợi ở nhà không thể yên tâm được, cuối cùng anh cũng đi ra ngoài. Anh biết rất ít về cuộc sống của Trương Cảnh trong những năm gần đây, nơi duy nhất anh biết là quán bar của Lâm Châu.
Quý Đông Huân cảm thấy có điều gì đó không ổn ngay khi anh lái xe đến đó, đèn không sáng, quán bar đã đóng cửa. Có một vài người đang dọn dẹp, khi anh đi vào, quầy bar rất lộn xộn, bàn ghế bị lật tung, vỏ chai rượu rơi vương vãi khắp sàn.
Quý Đông Huân cau mày nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, lòng như chìm xuống.
“Hôm nay không mở cửa, mời đi ra ngoài.” Có người nói với anh.
Quý Đông Huân trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì diễn ra ở đây vậy?”
Người đàn ông đang dùng xúc rác để dọn sạch những mảnh vỡ trên mặt đất, sốt ruột nói: “Sao cậu hỏi nhiều thế? Muốn uống rượu thì đi nơi khác mà uống, không thì về nhà mà uống rượu đi”.
Quý Đông Huân bước tới, nắm lấy cánh tay người đàn ông nọ và hỏi: “Lâm Châu đâu?”
Người đàn ông dừng lại, liếc nhìn anh ta và hỏi: “Cậu là ai?”
“Bạn.” Quý Đông Huân nói.
“Bạn sao, nhưng tôi không biết cậu.” người đài ông rụt tay lại nói: “Người mà tôi không biết thì không được tính là bạn của ông chủ.”
Quý Đông Huân cau mày hỏi, “Vậy Trương Cảnh đâu?”
Người đàn ông di chuyển một chút, nhìn Quý Đông Huân hỏi: “Cậu tìm Trương Cảnh sao?”
Trái tim Quý Đông Huân hoàn toàn chùng xuống, phản ứng của người này cho anh biết rằng Trương Cảnh thực sự đã ở đây, hoặc tối nay cậu đã ở đây.
“Cậu là gì của cậu ấy?” Người đàn ông ngập ngừng.
Quý Đông Huân dán chặt mắt vào người kia, vẫn lạnh lùng nói: “Bạn.”
“Bạn trai?”
“Ừm.”
Người đàn ông nhìn Quý Đông Huân từ đầu đến chân hai lần, có lẽ anh ta đã yên tâm vài phần. Anh ta lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi, đưa cho anh, sờ sờ mũi nói: “Cậu ấy đánh rơi điện thoại di động ở đây, cậu cầm cho cậu ấy đi.”
Quý Đông Huân nắm chặt tay, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Người ở đâu?”
Ánh mắt anh ta có chút trống rỗng: “… Đang cáp cứu ở bệnh viện số hai.”
Quý Đông Huân lạnh giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đó nói: “Anh Châu của chúng tôi gặp một chút rắc rối, anh Cảnh đánh hết một nửa số đó. Mọi người đều ổn, không tránh khỏi việc bị thương, nhưng không… sao…”
Quý Đông Huân quay lại nhìn anh ta, đôi mắt thâm quầng, quai hàm kéo chặt thành một đường cong mạnh mẽ, đôi môi mỏng mím chặt.
Trương Cảnh bị thương không nghiêm trọng lắm, đều là chấn thương ngoài da, chỉ có điều nhìn hơi đáng sợ, những chỗ khác đều không có vấn đề gì. Nhưng cậu không được tỉnh táo cho lắm, có lẽ là do đầu bị đụng vào đâu đó.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Trương Cảnh, còn có một đứa trẻ tới chăm sóc cậu. Trong khoảng không mờ ảo, dường như cậu nghe thấy giọng của Quý Đông Huân nói với cậu bé: “Cậu ra ngoài đi.”
Cậu vẫn chưa mở mắt ra, thì chợt nhớ ra Quý Đông Huân đã đến, cậu về muộn như vậy không biết có phải anh đang tức giận không.
Nghĩ đến đây, cậu liền mở mắt ra, người không có ở đây, nhìn ra ảo giác cũng tốt.
Quý Đông Huân đi về phía giường của cậu, bật đèn bên cạnh giường lên, nhìn kỹ khuôn mặt của người mình yêu. Trương Cảnh mỉm cười nhẹ nhìn anh, vươn tay lên định sờ mặt anh.
Quý Đông Huân ngoảnh đầu sang một bên, không cho cậu chạm vào.
Anh dở chăn bông của Trương Cảnh ra, phần thân bên dưới để trần, chỉ mặc một chiếc quần lót. Một số vết thương hở chảy máu đã được băng bó lại, nhưng những nơi bầm tím không được băng bó hiện ra rõ ràng, đâm thẳng vào mắt Quý Đông Huân.
Anh trầm giọng hỏi cậu: “Có chỗ nào không thoải mái?”
Trương Cảnh chỉ cười không nói gì.
“Em bị sao vậy?” Quý Đông Huân trùm chăn của Trương Cảnh lại, chỉ nhìn mỗi đầu của cậu.
Từ trong tiềm thức, Trương Cảnh rất muốn nói, nhưng chưa kịp nói ra thì lại dừng lại. Cậu chớp mắt và khẽ thì thầm, “Chóng mặt.”
Quý Đông Huân đưa tay sờ đầu cậu, giọng nói nhẹ đi một chút: “Kiểm tra qua hết chưa?”
Lần này Trương Cảnh ngừng nói, chỉ nhìn Quý Đông Huân, mỗi lần ánh mắt của Trương Cảnh nhìn đến anh đều miễn cưỡng dời đi.
Quý Đông Huân không có biểu cảm gì, từ đầu đến cuối đều giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Trương Cảnh nghĩ tới ngày mai khi cậu về nhà, Quý Đông Huân cũng sẽ phản ứng như thế này.
Thấy cậu im lặng, Quý Đông Huân mở cửa đi ra ngoài. Trương Cảnh nghe thấy một giọng nói ở cửa, giống như Quý Đông Huân hỏi ai đó đã kiểm tra cho cậu kỹ chưa.
Trương Cảnh nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, quần áo cũng không ở bên người, cũng không biết là ai đã lấy đi rồi. Cậu định sáng sớm ngày mai mới gọi điện cho Quý Đông Huân, nhưng giờ thực sự cậu rất choáng váng và không còn sức lực để nói.
Đang ngủ say, cậu lại cảm thấy có người bước vào. Sau đó lấy khăn ấm xoa nhẹ lên mặt mình.
Trương Cảnh mở mắt ra, Quý Đông Huân đang mặc chiếc áo phông anh thường mặc ở nhà và một chiếc quần thể thao. Một ý nghĩ có chút sợ hãi thoáng qua trong đầu Trương Cảnh.
Cậu ấn mạnh vào vết thương đang được băng bó trên cánh tay của mình, cơn đau khiến cậu cau mày.
Khi cậu mở mắt lần nữa, Quý Đông Huân vẫn còn ở đó.
Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh lùng, nhưng động tác rất nhẹ.
Trương Cảnh nắm chặt tay anh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Đông Huân liếc nhìn cậu, ánh mắt này khiến Trương Cảnh có chút áy náy, giọng nói của anh lại khiến Trương Cảnh muốn nuốt nước bọt.
“Khi em xảy ra chuyện gì thì có thể báo cho anh một tiếng được không?”
Trương Cảnh mở mắt giải thích: “Chuyện ngày hôm nay em cũng không thể biết trước được…”
Quý Đông Huân cười tự giễu, anh hỏi: “Biết trước thì có thể nói cho anh biết được không?”
Trương Cảnh mím chặt môi không nói nữa.
Sau khi lau mặt sạch sẽ cho Trương Cảnh, Quý Đông Huân rất bình tĩnh hỏi cậu: “Trương Cảnh, em có trái tim không?”
Anh chạm vào trái tim của Trương Cảnh, dùng lòng bàn tay chạm vào vị trí của trái tim cậu, Quý Đông Huân nhắm mắt lại và buồn bã nói: “Hình như trái tim của em được làm bằng đá.”
Hai mắt Trương Cảnh đỏ hoe.
Cậu chợt cảm thấy tim mình bắt đầu nhói đau, giống như cơn đau nghẹt thở trước đó. Cậu đưa tay lên để chạm vào trái tim mình, nhưng lại chạm vào mu bàn tay của Quý Đông Huân.
Trương Cảnh ôm chặt lấy Quý Đông Huân, những lời này đánh mạnh vào chỗ đau của cậu, xé toạc vết thương trong lòng cậu.
Trương Cảnh hỏi anh, “Quý Đông Huân, vậy em cũng hỏi anh, trái tim của anh làm bằng gì?”
Cậu ngồi dậy, mãnh mẽ nắm lấy tay của Quý Đông Huân, thậm chí cậu còn cảm thấy xương ngón tay của anh nhói lên. Biểu cảm của Quý Đông Huân vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt của anh đang cuộn trào mãnh liệt.
Trương Cảnh nghĩ đến bốn năm đau khổ của mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn, cậu nắm lấy tay Quý Đông Huân nói: “Người khác có thể nói em không có trái tim, nhưng anh thì không thể.”
“Anh dựa vào cái gì để nói em như vậy?”
Trương Cảnh rơi lệ, cậu nhìn chằm chằm Quý Đông Huân, nhìn khuôn mặt đã in sâu vào trong tâm hồn cậu. Mỗi lần vẽ, cậu còn vẽ rất cẩn thận từng sợi lông mi của anh.
Có thể nói cả đời này cậu đã dành hết tâm tư cho người này, giờ người này đến hỏi, cậu có trái tim không.
Từ khi Quý Đông Huân trở về, Trương Cảnh rất muốn đối tốt với anh, nhưng cậu lại cảm thấy anh không xứng với điều đó, không thể nói thành lời, cậu trầm cảm một thời gian dài. Bây giờ lời nói của Quý Đông Huân đã kích động cậu, trước mặt người mình yêu thương nhất, cậu cảm thấy oán hận của mình đang tràn ngập biển cả.
“Như nào mới gọi là có trái tim?” Trương Cảnh siết chặt tay Quý Đông Huân hỏi anh: “Ngay từ đầu, anh nói đi là đi luôn, như vậy là có trái tim sao?”
Cậu nhìn chằm chằm vào Quý Đông Huân, buộc anh phải biết: “Anh có nghĩ rằng sau bốn năm anh đi, rồi anh quay về mới nhận ra rằng không thể nào quên được em, anh tiếp tục theo đuổi em vậy là có trái tim rồi sao? Anh nghĩ rằng anh chăm sóc và bao dung cho em, như vậy gọi là có tim lắm rồi sao?
Khi nghe cậu nói rằng anh đi bốn năm, Quý Đông Huân nhíu mày thật chặt. Anh nghiến răng, đứng dậy đẩy Trương Cảnh xuống giường. Anh nhìn cậu từ trên xuống , ánh mắt đau đớn không thể nào tả được.
Tay của anh vẫn bị Trương Cảnh nắm chặt, anh nắm lấy tay của Trương Cảnh, dùng sức ấn vào lồng ngực của Trương Cảnh.
Anh nói từng chữ: “Tại sao anh lại đi? Tại sao anh không thể đi?”
Quý Đông Huân luôn ẩn nhẫn, anh hiếm khi nói về quá khứ của mình trước mặt Trương Cảnh. Lần này anh có thể thực sự rất đau lòng, sự nóng nảy và sự lãnh đạm của Trương Cảnh cuối cùng cũng chạm vào giới hạn của anh.
Hai mắt anh đỏ như sắp chảy máu, trên trán nổi gân xanh: “Còn có chỗ nào cho anh sao? Hả?”
Tay anh vỗ mạnh vào ngực trái của Trương Cảnh khiến Trương Cảnh rất đau, cậu cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều đang run rẩy. Đây là lần đầu tiên Trương Cảnh thấy cảm xúc của Quý Đông Huân bùng nổ như thế này, cậu hơi sốc. Quý Đông Huân nghiến răng hỏi cậu: “Chẳng lẽ anh không ở đây đợi em sao? Đợi em quay lại với anh sao?”
Trương Cảnh buông tay Quý Đông Huân, lấy cánh tay lau mắt cho anh. Cậu ngẩn người nói: “Đúng vậy, em không cho anh đợi em. Là em cầu xin anh trở lại tìm em à?”
“Anh thực sự bị oan rồi, Quý Đông Huân, em đã làm gì anh vậy?”
“Người đuổi người kia đi trước là kẻ hèn hạ. Em đuổi đi anh trước, là em không còn có tư cách cãi nhau với anh?”
Quý Đông Huân mở miệng muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại thấy nước mắt của Trương Cảnh lăn dài trên khóe mắt. Anh nắm chặt quả đấm, mở ra bóp lại, không cam lòng xé rách vết thương của cậu.
Anh nghiến răng đập nát cái gối bên cạnh Trương Cảnh.
Trương Cảnh nhắm mắt lại, lồng ngực vẫn đang lên xuống phập phồng, thở hổn hển. Cậu nói, “Quý Đông Huân, anh có thể đi được rồi.”
“Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi.”
“Từ nay về sau, ai không buông được thì là kẻ hèn hạ.”
Đôi mắt Quý Đông Huân không hề rời khỏi khuôn mặt cậu, anh nhìn chằm chằm vào đó rất lâu. Rất muốn nói, nhưng hiện tại không thể nói được.
Cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy đóng sầm cửa đi ra ngoài.