Trần Duy làm một trợ lý xuất sắc, trên đường đi mắt chỉ nhìn về phía trước, đôi tai cũng tự động mất khả năng nghe.
Dù sao phía trước cũng có người đang ngồi, Quý Đông Huân không dám làm gì cả. Anh hôn một chút rồi buông Trương Cảnh ra, ôm người vào trong lồng ngực, thỉnh thoảng lại hôn một cái. Không biết có phải là vì đã uống nhiều hay không mà hôm nay Trương Cảnh vô cùng ngoan ngoãn.
Trương Cảnh tựa vào vai anh, Quý Đông Huân vuốt nhẹ mặt cậu. Trương Cảnh dường như là đã ngủ, nhưng một bàn tay vẫn nắm lấy tay anh, mười ngón xen kẽ. Trong lòng Quý Đông Huân đầy ắp sự mềm mại.
“Quý tổng, có cần tôi đỡ giúp ngài một chút không?” Tới dưới chân tòa nhà, Trần Duy xuống xe mở cửa xe cho Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân lắc đầu nói: “Không cần, một mình tôi là được, anh Duy cũng về nhà sớm đi, hôm nay vất vả rồi, lái xe chậm một chút nhé.”
“Vâng, chúc ngài…ngủ ngon.” Trần Duy nở nụ cười, ngồi vào xe.
Cả đường đi Trương Cảnh cũng không nói lời nào, để cho Quý Đông Huân đỡ vai dìu vào thang máy đi lên tầng. Ý thức của cậu hơi mơ hồ, vào giờ phút này trong đầu cậu không tồn tại thứ gì nữa ngoài Quý Đông Huân, giống như máy tính bị chết máy, mắc kẹt trong chương trình không thoát ra được.
Quý Đông Huân ấn mật mã để cửa mở. Anh đỡ Trương Cảnh ngồi vào ghế sô pha trước rồi mới vào phòng tắm tắm giặt khăn, nhận tiện vặn nước vào bồn tắm.
Trương Cảnh vẫn nhìn anh như vậy, khi Quý Đông Huân đi ra thấy bộ dạng này của cậu thì mỉm cười, anh đứng ở trước mặt Trương Cảnh, cúi người cầm khăn mặt lau mặt cho Trương Cảnh. Trương Cảnh không nói gì, nhắm mắt lại để cho anh lau, Quý Đông Huân ngồi xổm xuống lau tay cho cậu, cậu cũng ngoan ngoãn vươn tay.
Quý Đông Huân ngước mắt nhìn lên, vuốt ve mặt cậu, hỏi: “Có khó chịu không? Có muốn uống thuốc dã rượu không?”
Trương Cảnh lắc đầu.
“Lát nữa tắm xong sẽ thoải mái hơn. Có buồn nôn không?”
Trương Cảnh gật gật đầu.
Quý Đông Huân hỏi cậu: “Bây giờ buồn nôn à?”
Trương Cảnh đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Quý Đông Huân bật cười, nắm tay cậu nói: “Giống hệt tên ngốc, buồn nôn thì nôn đi, đừng chịu đựng, anh không sợ bẩn.”
Trương Cảnh nở nụ cười.
Sao hôm nay Quý Đông Huân lại tốt như vậy, cũng đúng, anh vẫn luôn tốt như vậy. Quý Đông Huân đứng lên đi lấy nước cho cậu, Trương Cảnh lập tức ôm lấy eo của anh, chôn mặt vào bụng Quý Đông Huân, dùng sức ôm thật chặt.
Trương Cảnh nỉ non gọi: “Quý Đông Huân…”
Quý Đông Huân vỗ nhẹ đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, Trương Cảnh thoải mái dễ chịu tới mức buồn ngủ, nhưng là lại không nỡ đi ngủ.
Tỉnh dậy Quý Đông Huân sẽ biến mất.
Cậu nói: “Em hơi buồn ngủ, nhưng mà không muốn đi ngủ, tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.”
Trong lòng Quý Đông Huân chợt đau xót, sờ sờ trán cậu, nói: “Em sẽ không đi đâu cả, mệt thì cứ ngủ đi.”
Trương Cảnh lắc đầu, vẫn tròn mắt nhìn anh.
Quý Đông Huân đưa nước cho cậu uống, sau đó đưa cậu vào phòng tắm, không mang theo chút ham muốn tình dục nào mà cởi quần áo cậu ra. Cuối cùng quần áo của Trương Cảnh bị anh cởi ra hết, ngay cả quần lót cũng không chừa, cậu cảm thấy hơi lạnh nên tự bước vào bồn tắm.
Quý Đông Huân ngồi xổm xuống hỏi cậu: “Nước có ấm không?”
Trương Cảnh gật đầu nói: “Ấm.”
Quý Đông Huân vắt khăn sau gáy Trương Cảnh, xắn tay áo sơ mi lên rồi đưa tay vào trong nước nhẹ nhàng xoa cánh tay cậu.
Trương Cảnh nhìn thấy anh, đột nhiên nở nụ cười, cậu hỏi: “Bảo bối của em, anh còn nhớ không? Có một lần em uống nhiều cũng nằm trong bồn tắm như thế này, ngâm một lúc rồi anh cũng làm em ở ngay tại chỗ đó luôn, hại em hôm sau đầu gối bầm tím. Anh cũng chẳng tốt hơn em, đầu gối cũng bầm tím luôn.”
Quý Đông Huân cũng cười, nói: “Còn không phải là do em à, anh nói vào giường thì em lại làm loạn không chịu vào phòng, nằng nặc đòi anh làm em ở trong bồn tắm luôn còn gì.”
Trương Cảnh vui vẻ chìm đắm trong hồi ức, cậu nói: “Em đã cứng thành thế rồi làm sao có thể chờ được nữa, lần đó cổ tay em cũng bầm tím. Bảo bối anh còn nhớ rõ không?”
Trái tim của Quý Đông Huân căng cứng, nhẹ nhàng mà vuốt ve bàn tay cậu trong làn nước, anh nói: “Sao mà quên được, anh còn cố ý mua thuốc mỡ, bôi cho em vài ngày mới tan được.”
Trương Cảnh cười vui vẻ, cậu nói: “Anh vừa thoa thuốc vừa mắng em, nói em thèm khát quá rồi, nói sau này không bao giờ…nghe em nữa.”
Quý Đông Huân có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng có ích gì đâu, em muốn cái gì mà anh không cho em cơ chứ?”
Trương Cảnh chìm trong ký ức tốt đẹp không thoát ra được, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì đó nên im lặng ngay lập tức, trầm mặc nghĩ ngợi. Quý Đông Huân cũng không quấy rầy cậu, nhỏ vài giọt dầu vào trong nước.
Cho tới khi nước hơi lạnh, Quý Đông Huân kéo cậu đứng lên, nói: “Không ngâm nước nữa nhé, nước lạnh rồi dễ bị cảm lắm. Nếu em muốn ngâm tiếp thì anh thay nước ấm cho em nhé?”
Trương Cảnh lắc đầu, ngồi xuống.
Quý Đông Huân cầm khăn tắm, nhẹ nhàng cẩn thận lau khô cho cậu. Trương Cảnh nghe lời đi ra, ngoan ngoãn đứng đó để anh lau người cho, Quý Đông Huân lau sạch trước sau cho cậu, sau đó buông khăn tắm xuống, cúi xuống trước mặt Trương Cảnh.
Trương Cảnh liền nở nụ cười, nhào lên lưng Quý Đông Huân, kẹp hai chân vào eo của anh.
Quý Đông Huân đi chậm rãi, không trực tiếp quay về phòng ngủ mà cõng cậu đi vòng vòng ở trong phòng. Đầu Trương Cảnh tựa vào vai anh, khóe mắt đột nhiên đỏ hoe.
Cậu khàn giọng hỏi: ” Bảo bối, sao anh lại rời đi…”
Vành mắt Quý Đông Huân cũng đỏ, anh mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Chỉ nói một câu: “Chắc là do tuổi trẻ.”
Tuổi trẻ, quá cố chấp với rất nhiều thứ, nhìn không thấu, cũng không buông bỏ được.
Mãi đến khi Quý Đông Huân cõng cậu quay về phòng ngủ, đặt cậu lên giường, Trương Cảnh vẫn đang hơi khó chịu. Quý Đông Huân sờ sờ đầu cậu, nói: “Mệt thì ngủ trước đi nhé, anh đi tắm đây. Hôm nay anh cũng uống rượu, sẽ có mùi đó.”
Trương Cảnh nắm lấy tay Quý Đông Huân, giữ không cho anh đi.
Quý Đông Huân bật cười: “Sao thế?”
Trương Cảnh không nói lời nào, tay dùng sức khiến cho Quý Đông Huân đứng không vững, Trương Cảnh nhào qua cắn môi anh. Quý Đông Huân đã nhẫn nhịn cả đêm, giờ phút này đã như lửa đốt.
Anh đè Trương Cảnh ở dưới thân mình, hôn môi cậu, đầu lưỡi mang theo sức lực, ra sức tìm kiếm, liếm láp trong miệng cậu. Trương Cảnh cũng dùng sức mà đáp lại nụ hôn của anh, hai người hận không thể khảm đối phương vào trong tận xương cốt của mình, hôn đến mức quên cả hô hấp.
Trương Cảnh vội vàng cởi quần áo của Quý Đông Huân ra, xé mở áo sơ mi anh, khuy áo rơi lộp bộp trên mặt đất. Quý Đông Huân nở nụ cười, hỏi: “Làm hỏng áo anh rồi có bồi thường không đó?”
Trương Cảnh không trả lời, nhào lên cắn vào cổ Quý Đông Huân, còn hơi dùng sức, sau đó cắn một một cái thật mạnh.
Quý Đông Huân “A” một tiếng, nhưng lại không động đậy, dung túng để cậu cắn.
Trương Cảnh cắn tới mức chảy cả máu, cắn xong lại vươn lưỡi liếm lên vết thương. Giọng nói của Quý Đông Huân trở nên khàn khàn, anh hỏi: “Em muốn ăn anh luôn hả?”
Ngày hôm đó Trương Cảnh cắn rất nhiều chỗ trên người Quý Đông Huân, cắn đến khi nào chảy máu mới ngừng. Trên thân thể loang lổ vết máu của Quý Đông Huân có rất nhiều dấu răng, trông hơi chật vật, nhưng lại toát lên sắc tình nói không nên lời.
Quý Đông Huân xoay người, ngăn chú chó sói nhỏ không ngừng cắn người lại, cắn hai phát lên môi cậu. Sau đó hạ xuống, hôn cổ cậu, Trương Cảnh phát ra âm thanh hừ hừ.
Quý Đông Huân cắn hai viên đậu đỏ trước ngực cậu, hút mút liếm láp, Trương Cảnh thở gấp ưỡn ngực lên.
Thân thể đang bị đè dưới thân này là thứ Quý Đông Huân yêu thích nhất, đã từng quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả trọn vẹn, xa cách bốn năm, vẫn quen thuộc như vậy.
Trương Cảnh đã cứng từ lâu, cậu khó chịu vươn tay ra thăm dò ở phía trước, cầm lấy vuốt ve hai cái. Quý Đông Huân giữ cổ tay cậu, đôi mắt bị kích thích nổi tơ đỏ, anh di chuyển xuống phía dưới, sau đó ngậm lấy.
Trương Cảnh thoải mái thở dài một tiếng.
Cậu đẩy đẩy hông, đem cái của mình nhét vào trong miệng Quý Đông Huân. Cậu nói: “Bảo bối chậm một chút, anh làm nhanh quá, em không nhịn nổi mà muốn bắn.”
Trong ánh mắt của Quý Đông Huân mang theo ý cười, ngậm lấy, liếm mút đỉnh đầu, kích thích cái miệng nhỏ. Trương Cảnh bị khiêu khích tới mức ngón chân co rút lại, hai cái đùi bị đè nặng mở ra hai bên, thoạt nhìn rất là dâm đãng.
“Ưm…em không nhịn được…” Trương Cảnh rụt lùi về phía sau, muốn rút khỏi miệng Quý Đông Huân. Nhưng Quý Đông Huân không cho cậu được như ý, vẫn mút lấy không nhả, bao quy đầu đụng tới thịt mềm nóng bỏng trong yết hầu, cậu giật mình một cái, rốt cuộc không thể khống chế được nữa, khẽ kêu một tiếng, bắn toàn bộ vào trong cổ họng của Quý Đông Huân.
Quý Đông Huân vẫn thong thả di chuyển, liếm mút nếp uốn giúp Trương Cảnh kéo dài khoái cảm. Trương Cảnh thích tới mức hai đùi đều hơi co rút, cậu nhắm mắt lại, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Quý Đông Huân đứng dậy, đứng ở bên giường, nâng đầu Trương Cảnh lên, nhìn cậu từ trên xuống, nói: “Ngậm nó.”
Anh như vậy khiến Trương Cảnh không chịu nổi, hai chữ vừa vang lên cùng với ánh mắt ấy khiến cho cậu mới vừa bắn ra lại cứng tiếp. Cậu không thể kiềm chế mà ngậm phân thân của Quý Đông Huân, làm như vừa rồi anh hầu hạ mình.
Đúng là yêu chết mất.
Sẽ không có ai cảm thấy làm chuyện này cho đối phương là một sự sỉ nhục đối với chính mình, có lẽ cả đời này Trương Cảnh cũng chỉ nguyện ý làm chuyện này cho Quý Đông Huân. Với người khác, đừng nói là chuyện này, ngay cả đụng chạm thân thể một chút cậu cũng không chịu nổi.
Quý Đông Huân lại càng không cần phải nói, Trương Cảnh còn nhớ rõ lần đầu tiên Quý Đông Huân làm cho cậu, anh chỉ mới ngậm vào miệng mà cậu đã bắn ra ngay lập tức. Một người cường thế, luôn đứng ở trên cao mà lại quỳ xuống làm điều này cho cậu, riêng sự thỏa mãn trên mặt tâm lý cũng đủ khiến cậu bắn mấy lần liên tiếp.
Trương Cảnh nhìn anh, trong mắt tràn ngập dục vọng, cậu hỏi: “Sao anh lại không làm em?”
Quý Đông Huân khẽ vuốt khuôn mặt cậu: “Muốn anh làm em à?”
Trương Cảnh đang ngậm phân thân của Quý Đông Huân, gật gật đầu.
Quý Đông Huân nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì trong mắt không hề tồn tại một tia do dự, anh hỏi Trương Cảnh: “Em biết giờ chúng ta đang làm gì chứ? Nếu thực sự anh làm em, sau này mặc kệ em nói gì anh cũng sẽ không buông tay, cho dù em phản bội bạn trai, cho dù anh ta không muốn chia tay hay em không nỡ, anh cũng phải cướp được em về tay mình. Em còn muốn anh làm em nữa không?”
Bây giờ đầu óc của Trương Cảnh không đủ để tiếp thu hết thảy những lời anh nói, cậu nhả phân thân của Quý Đông Huân đang ở trong miệng ra, cau mày nhìn chằm chằm Quý Đông Huân, nói từng chữ: “Em làm gì có bạn trai.”
Quý Đông Huân hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè Trương Cảnh ở dưới thân thể mình, sau đó không nói một lời. Hai người đều dùng hết sức lực mà làm tình, muốn khảm đối phương vào trong thân thể mình, muốn cả hai hòa thành một.
Không có chuẩn bị trước, ở chỗ Quý Đông Huân không có kem bôi trơn, cho nên màn dạo đầu hơi tốn thời gian. Khuếch trương hơi lâu, Trương Cảnh về sau lại không có kiên nhẫn, cau mày nói: “Anh nhanh lên coi.”
Quý Đông Huân hôn nhẹ miệng cậu, ngón tay kích thích điểm mẫn cảm ở trong cơ thể cậu, phân thân của Trương Cảnh chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Cậu nâng thân, khó chịu mà cọ cọ lên người Quý Đông Huân.
“Được rồi, anh vào nhanh đi.” Trương Cảnh cầm lấy cánh tay Quý Đông Huân, cảm giác nửa vời rất khó chịu.
Tuy rằng đã khuếch trương cẩn thận, nhưng vì không có bôi trơn nên hơi khó khăn. Trương Cảnh hừ hai tiếng, Quý Đông Huân nhìn khuôn mặt cậu, hôn lên má cậu.
Mắt hai người đều đỏ.
Ngày đó Quý Đông Huân làm rất ôn nhu, phía sau không có bôi trơn, nếu không cẩn thận sẽ bị thương, anh không nỡ làm Trương Cảnh bị thương. Trương Cảnh ở trên giường cũng không keo kiệt mà nói những lời dâm đãng hay là rên rỉ, mỗi lần Quý Đông Huân đụng tới điểm mẫn cảm, cậu đều sẽ phát ra âm thanh rên rỉ.
Quý Đông Huân nghe thấy âm thanh đứt quãng của cậu, anh hận không thể đem tất cả cho cậu, chỉ cần cậu thoải mái, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là được.
Đêm đó Trương Cảnh bắn ba lần.
Mỗi một lần đều sử dụng hết sức lực, bắn xong hai chân run rẩy. Lần cuối cùng chỉ bắn ra một chút, nhưng trạng thái co rút lại kéo dài rất lâu.
Người đang làm tình với cậu là Quý Đông Huân, chỉ cần nghĩ tới thồi là Trương Cảnh cảm thấy thích thú vui vẻ ngay lập tức.
Trong đầu Trương Cảnh trở nên trống rỗng, không muốn nghĩ tới chuyện gì cả. Quý Đông Huân ôm chặt người trong ngực, phân thân còn chôn trong cơ thể cậu vẫn chưa rút ra.
Quý Đông Huân nhìn vào mắt Trương Cảnh, hỏi cậu: “Tiểu Cảnh, anh là ai.”
Trương Cảnh nở nụ cười, ánh mắt hơi trống rỗng, ngay cả sức lực để nâng cánh tay lên cũng không có, cậu nói: “Anh là Quý Đông Huân.”
Quý Đông Huân cắn vào cổ cậu một phát, không dùng nhiều sức, nhưng vẫn để lại dấu răng. Anh khàn giọng nói bên tai Trương Cảnh: “Bảo bối, chúng ta đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa nhé.”
Anh cầm lấy tay Trương Cảnh, mười ngón tay đan vào nhau, rút phần thân từ trong cơ thể cậu ra, chất lỏng từ phía sau chảy ra, cực kỳ dâm đãng.
Quý Đông Huân chăm chú nhìn người trong lồng ngực, nói rõ từng chữ một: “Nếu có lần nữa, anh sẽ đánh gãy chân em.”



