Trương Cảnh muốn hất tay Quý Đông Huân ra, nhưng cậu không thể khống chế được thân thể của mình. Đây cũng là lí do mà cậu không muốn tới gặp Quý Đông Huân, thân thể sẽ phản ứng theo bản năng, điều này làm cho cậu cảm thấy thật thất bại.
Dường như Quý Đông Huân đã hạ cổ vào trong thân thể cậu.
“Vậy sao? Có thể là gần đây em ngủ không ngon, nên nhịp tim không đều.” Trương Cảnh nghiêng đầu, nói một câu.
Quý Đông Huân không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cậu như vậy. Trương Cảnh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, thâm ý trong mắt anh cậu không hiểu, cậu sợ sẽ bị cặp mắt ấy hút vào.
Trương Cảnh hỏi: “Quý Đông Huân, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh cũng không biết, ” Quý Đông Huân cười khổ, “Có lúc anh muốn cướp em khỏi bạn trai hiện tại của em một cách thật dứt khoát, giữ chặt lấy em, cho đến khi em trở về bên cạnh anh.”
Quý Đông Huân vươn cánh tay, chậm rãi ôm lấy cậu, cằm đặt lên bả vai cậu, đôi môi khẽ thì thầm vào tai cậu: “Có lúc, anh chỉ muốn ôm em như thế này.”
Đây mới là một cái ôm ấp chân chính, ngay lúc này Trương Cảnh ở trong lồng ngực của Quý Đông Huân, hương vị tươi mát trên người Quý Đông Huân đang vương vấn nơi chop mũi, rất quen thuộc, cũng vô cùng quyến luyến. Quý Đông Huân mạnh mẽ siết chặt cậu vào lồng ngực, trong giọng nói của anh mang chút cô đơn và mềm mại, anh nói: “Tiểu Cảnh, anh rất nhớ em.”
Khóe mắt Trương Cảnh lập tức ửng đỏ, ngón tay co rụt lại.
Cậu không chịu được Quý Đông Huân như vậy, cho dù chỉ là cái ôm ở thời khắc này, hay là những lời anh nói. Những thứ này cũng làm cho dây thần kinh của cậu căng thẳng, đầu đau đớn liên hồi.
Quý Đông Huân là một người vừa cường thế lại vừa thoải mái, rất hiếm khi hạ thấp tư thái đến như vậy. Trương Cảnh vụng trộm hít một hơi thật sâu, tham lam mà hít hơi thở thuộc về Quý Đông Huân, sau đó nhắm mắt lại, đẩy anh ra.
Sắc mặt Trương Cảnh vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, cậu nói: “Quý Đông Huân, bây giờ em đã có cuộc sống riêng của mình, em không chơi nổi với anh nữa. Trước đây hai ta cũng không thuộc cùng một thế giới, trước đây không phải, sau này cũng không phải. Em không biết lần này anh trở về để làm gì, em không thể chơi trò ám muội với anh nữa.”
Nhiệt độ trong mắt Quý Đông Huân dần dần hạ thấp, anh hỏi Trương Cảnh: “Bây giờ em đang sống rất tốt sao?”
Trương Cảnh gật đầu: “Rất tốt.”
Đây là lần thứ hai Trương Cảnh nói như vậy với Quý Đông Huân, cậu không biết trong lòng Quý Đông Huân như thế nào, thế nhưng cậu có thể hiểu rõ bản thân, mỗi một chữ cậu nói ra, cây kim trong trái tim cậu lại đâm càng sâu.
Trương Cảnh có chút sợ Quý Đông Huân, đối với cậu anh quá nguy hiểm, thậm chí môi khi Trương Cảnh muốn nói một câu với anh, cũng phải xác định Quý Đông Huân trước mặt là thật hay là do cậu tưởng tượng ra. Ngày đó Trương Cảnh rời đi rất dứt khoát, cậu sợ nếu không rời đi thì cậu sẽ không khống chế được bản thân, sẽ lộ ra sự yếu đuối của bản thân trước mặt Quý Đông Huân.
Cậu tuyệt đối không muốn.
Trước khi Trương Cảnh rời đi, Quý Đông Huân siết chặt cổ tay cậu, nhìn cậu thật sâu, hỏi một câu: “Tiểu Cảnh, em từng hối hận chưa?”
Lúc đó Trương Cảnh không hiểu, sửng sốt một lát mới rồi lắc đầu nói: “Em hối hận cái gì? Bên cạnh anh sao? Em đã nói, em vô cùng hi vọng mình chưa từng quen biết anh. Nhưng điều này không có nghĩa là em hối hận.”
“Quý Đông Huân, em chưa từng hối hận, cũng không bao giờ hối hận.”
“Em yêu anh, dùng tất cả nhiệt huyết trong sinh mệnh này để yêu anh, những điều này em không hối hận. Thậm chí bây giờ em cũng có thể nói, đó là khoảng thời gian thoải mái nhất từ khi sinh ra tới nay, mỗi lần nhớ lại em đều cảm thấy mấy năm đó rất tuyệt vời.”
“Thế nhưng những điều này không liên quan tới anh. Chỉ là em lưu luyến đoạn tình cảm mấy năm đó của chúng ta, chứ không phải anh của những năm đó.”
“Anh của hiện tại đối với em chẳng là cái gì cả.”
Cậu nói xong mấy câu này thì liền xoay người rời đi ngay lập tức.
Dọc đường về nhà thỉnh thoảng Trương Cảnh sẽ nâng tay chạm thử lên ngực, lồng ngực dường như đang một bàn tay siết chặt, bị nắm bóp đến biến dạng, máu me đầm đìa.
Sau khi cậu rời đi vào ngày hôm đó, Quý Đông Huân vẫn duy trì tư thế lúc đó, eo dựa vào bàn làm việc, cứ như vậy đứng hơn một giờ.
Trương Cảnh phóng xe xé gió về nhà, trước khi lên lầu cậu thở hổn hển mấy hơi, để cho tâm mình có thể hạ xuống, bình tĩnh lại. Đến tầng trệt, Trương Cảnh đi ra khỏi trong thang máy, vừa định lấy chìa khóa, cửa thang máy vừa mở ra liền khiến cậu ngây người.
Quý Đông Huân đút tay vào túi đứng chờ cậu ở cửa, vẫn là bộ quần áo vừa nãy anh mặc trên người, tóc cũng cẩn thận tỉ mỉ như cũ.
Anh ngẩng đầu nhìn Trương Cảnh, hỏi: “Sao em không nhận điện thoại?”
Trương Cảnh muốn sờ điện thoại theo bản năng, sau đó ý thức được cái gì đó, dùng sức cắn đầu lưỡi.
Quý Đông Huân vẫn còn ở đó.
“Em nhìn anh làm gì? Anh hỏi em đó.” Quý Đông Huân khẽ cau mày.
Trương Cảnh lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Cậu nở nụ cười, nụ cười ấy khiến cho người ta cảm thấy xót xa trong lòng. Trương Cảnh nói: “Quý Đông Huân, anh xem đi, em chẳng thể làm chuyện ám muội với anh. Thậm chí em cũng không dám nói chuyện với anh, em đã tự biến mình thành một kẻ mất trí. Anh không sợ một ngày nào đó em phát điên mà giết anh thật sao?”
Khuôn mặt Quý Đông Huân vẫn lạnh lùng, có chút không hiểu: “Em đang nói gì vậy?”
Trương Cảnh đi tới, vuốt ve khuôn mặt anh: “Em đang nói, em biết rõ anh bây giờ là giả, em còn nói chuyện với anh. Anh có biết dáng vẻ của em ở trong camera theo dõi trông như thế nào không? Em đang sờ không khí, em đang tự lẩm bẩm một mình. Ở trong mắt người khác, em bây giờ như là một kẻ điên.”
Trương Cảnh mở cửa, sau đó đóng lại, bỏ mặc Quý Đông Huân kia ngoài cửa. Nhị Cẩu vẫn chưa trở về, Trương Cảnh vô lực ngồi trên ghế sô pha.
Cậu nhắm hai mắt, cảm thấy toàn thân đều nóng ran đến đáng sợ. Trương Cảnh thở dài, cầm điện thoại mở danh bạ ra tìm rất lâu. Cậu do dự một lúc trước dãy số dưới tên “Bác sĩ Trác “, cuối cùng vẫn thoát ra, ấn tắt màn hình.
Trương Cảnh không muốn uống thuốc, loại thuốc thần kinh có tác dụng phụ rất lớn, hơn nữa phải uống theo liệu trình. Cậu có chút kháng cự đối với việc đi khám bệnh, cậu không thích bệnh viện, cậu càng không thích bác sĩ tâm lý.
Cho dù là đến khoa tâm thần, hay là bác sĩ tâm lý, tất cả đều rất thống khổ với Trương Cảnh. Cảm giác bị người khác coi là bệnh nhân tâm thần, khiến người ta muốn kinh tởm.
Từ ngày đó qua đi, Trương Cảnh không gặp Quý Đông Huân lần nào nữa.
Thậm chí việc quay quảng cáo Quý Đông Huân cũng không đề cập tới bất cứ vấn đề gì nữa, anh đưa thẳng cho bên sản xuất, bên phía bọn họ cũng không hỏi. Trương Cảnh không nhìn thấy Quý Đông Huân, cảm giác nguy hiểm giảm đi một ít, nhưng lại cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng.
Quý Đông Huân đang ở trong thành phố này, rất gần cậu.
Trương Cảnh không biết có phải là bởi vì mấy câu mà cậu nói ra kia khiến cho Quý Đông Huân mất đi ý nghĩ đi tìm cậu, hoặc là vốn dĩ anh chỉ tùy tiện chơi đùa với cậu mà thôi.
Cũng đúng, Quý Đông Huân là ai cơ chứ. Nhiều năm như vậy, làm sao bên cạnh anh lại không có những người khác được chứ.
Trương Cảnh cười một tiếng, nghiêng đầu châm điếu thuốc. Thật hèn hạ. Miệng thì đuổi người, tim lại không biết tự trọng mà nhớ tới anh.
“Thi nữa không? Không thì tôi về đấy.”
Trương Cảnh ngậm thuốc lá, hỏi người bên cạnh.
“Chờ một chút đi,” tay đua bên cạnh khoảng chừng hai mươi tuổi, cắt đầu đinh, trên khuôn mặt là vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh, “ĐM, ai nuông chiều ra tật xấu này thế, đua một trận mà mẹ nó giống như kiểu bước lên kiệu với con gái bước ấy.”
Trương Cảnh dựa vào xe hút thuốc, nhóm người ngày hôm nay không phải nhóm của Triệu Vũ lần trước, những tay đua ngày hôm nay văn minh hơn nhiều, không chơi bẩn như vậy. Trong này đa số là con cháu nhà giàu, chẳng thèm đua xe với bọn Triệu Vũ.
Bọn Triệu Vũ thi đấu dựa vào chơi bẩn, dùng chiêu đê tiện, bọn thiếu gia nhà giàu thì dựa vào thiết bị.
Trương Cảnh cũng không muốn tranh đua gì cả, cậu chỉ tùy tiện chạy vậy thối, thắng thì càng tốt mà không thắng được thì thôi.
“À, Anh Cảnh, tuần sau tụi em có tụ họp, anh tới chơi đi?” Đầu đinh ở bên kia đi vòng qua bên cạnh Trương Cảnh, nói với cậu.
Trương Cảnh lắc đầu: “Không được, tôi không quen bạn bè của cậu, tới đó chơi cũng không vui.”
Đầu Đinh lắc đầu: “Haiz! Gì mà bạn bè của em chứ, đã chơi với nhau thì đều là bạn bè rồi! Anh tới đi? Tôi rất hy vọng anh đến chơi đó.”
Trương Cảnh hít một hơi thuốc, híp mắt nhìn cậu hỏi: “Tụ họp gì thế?”
“Cũng chẳng phải cái gì to tát cả, đều là bạn bè chơi với nhau, ha ha chỉ ăn cơm uống rượu mà thôi.” Đầu Đinh chớp chớp mắt nhìn cậu.
Trương Cảnh nở nụ cười, “Gần đây tôi không được uống rượu, đi tới mà không uống rượu thì không vui, lần sau đi, các cậu cứ chơi đi.”
Đầu Đinh hơi thất vọng, quay đầu trở về.
Cậu quen biết Đầu Đinh trong một trận đua xe trước đây, cậu ta liên tục bám đuôi Trương Cảnh muốn chạy vượt lên, nhưng cuối cùng cũng không thành công, để Trương Cảnh thắng. Cậu ta xin số điện thoại của Trương Cảnh, thỉnh thoảng sẽ tìm cậu đi chơi, cũng cùng uống rượu với nhau mấy lần.
Tuổi của Đầu Đinh cũng không lớn, hình như vẫn đang học đại học, chưa tốt nghiệp. Trương Cảnh cũng xem như có quan hệ với cậu ta, là một đứa trẻ tùy tiện cũng hay pha trò.
Hôm đó Trương Cảnh suýt chút nữa là thắng Đầu Đinh.
Đầu Đinh cười vui sướng: “Anh Cảnh, em mới độ lại xe đấy.”
Trương Cảnh cũng vui vẻ, “Kỹ thuật không tốt phải dựa vào độ xe, bản lĩnh của cậu cũng chỉ như thế mà thôi.”
Đầu Đinh gật gù: “Đúng vậy! Nếu không thì biết làm gì được chứ! Cũng không thể thua anh mãi được! Nhân sinh chung quy cũng phải theo đuổi điều gì đó chứ!”
Trương Cảnh ném cây kẹo cho cậu ấy, “Được rồi, thưởng cho cậu.”
Đầu Đinh xé vỏ rồi nhét vào trong miệng, ôm nón bảo hiểm chìm đắm vào niềm vui thắng lợi. Trương Cảnh nói với cậu ta mấy câu rồi liền đi về nhà.
Trương Cảnh chạy đường vòng để về nhà.
Cậu vòng tới con đường công ty của Quý Đông Huân, khi đi ngang qua cửa lớn của công ty, Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn.
Đây là nơi gần cậu nhất, chỉ có điều không biết chủ nhật anh có đi làm không.
Mấy năm trước cậu không ngờ rằng Quý Đông Huân sẽ rời đi, mấy tháng trước cũng không ngờ tới Quý Đông Huân còn có thể trở về.



