“Cái này… Con vừa nói đây là thứ gì?” Đường phu nhân run giọng hỏi, đôi mắt ảm đạm lúc này dường như sáng lên vài phần. Vừa rồi bà uống trà trước, sau đó ăn Chocolate. Vị đắng trong miệng bị Chocolate dần dần tan chảy ngọt ngào cùng ấm áp xua tan. Giống như một căn phòng sương mù đã lâu được chiếu ánh nắng mặt trời, cũng giống như đất khô đã lâu được một cơn mưa nhẹ nhàng tưới mát… Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an: “Đây là Chocolate. Mẫu thân, có gì không ổn sao?”
Đường phu nhân yếu ớt cười cười, bà cảm thán: “Không có gì là không ổn, Nguyễn Nguyễn nhà ta cũng chưa bao giờ xuống bếp mà có thể làm được món điểm tâm ngon như vậy, thật sự không dễ dàng chút nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đột nhiên mũi nàng có chút chua xót. Trong lúc sống ở hiện đại, nàng mơ ước nghe mẹ nói điều đó. Nàng nén nghẹn ngào: “Vâng… Mẫu thân thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường phu nhân từ ái nhìn nàng một cái, chính bà cũng cố sức giơ tay lên, cầm lấy Chocolate, tiếp tục đưa vào miệng. Đã thật lâu bà không muốn ăn gì, nhìn thấy đồ ăn đã cảm thấy khó chịu, vốn dĩ nghĩ đời này cứ như vậy mà chết đi, cũng không sao cả… Mà trước mắt bà hiện giờ có nữ nhi ngoan ngoãn, có điểm tâm ngọt ngào, lại một lần nữa đánh thức khát vọng sống của bà. Đường phu nhân ăn rất chậm, nhưng đã ăn xong hai viên Chocolate, cũng không có cảm thấy ghê tởm. Mặc dù Chocolate không thể dùng để ăn thay cơm, nhưng có thể bổ sung một chút năng lượng, đó là một chuyện tốt. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng nói: “Mẫu thân ăn được là tốt rồi, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, chậm rãi khôi phục khẩu vị, bệnh cũng nhanh chóng thuyên giảm.”
Đường phu nhân ăn được một chút, dường như tinh thần cũng tốt hơn, bà mỉm cười xoa xoa gương mặt của Đường Nguyễn Nguyễn: “Nương biết rồi, con là hài tử hiếu thuận nhất trên đời…” Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn ấm áp, nàng đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghe được bên ngoài một tiếng giận dữ…
“Người ở viện này chết đâu hết rồi?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy giọng nói đó đã cảm giác người tới không có ý tốt, nàng liếc nhìn Thải Vi, để nàng ấy đi ra ngoài xem. Thải Vi đi tới trung đình của Ngọc Quỳnh Uyển đã gặp được Đường Doanh Doanh cùng nha hoàn Bảo Ngân bên người nàng ta. Thải Vi có chút nghi hoặc, hai người này không phải vừa mới ra cửa, muốn đến tướng phủ gặp Lưu công tử sao?
Bảo Ngân thấy Thải Vi đến thì khinh thường nói: “Sao lại là ngươi? Sao Đại tiểu thư lại không đi ra?”
Thải Vi có chút không vui: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng để cho tiểu thư nhà ta ra gặp sao?” Lời này của nàng ấy thoạt như nói cho Bảo Ngân nghe nhưng trên thực tế là đang đánh vào mặt mũi của Đường Doanh Doanh. Sắc mặt Đường Doanh Doanh hơi sững lại, đôi mắt đẹp của nàng ta lạnh lùng nhìn Thải Vi: “Bản tiểu thư cũng không xứng sao?”
Trong lòng Thải Vi biết các nàng đến để gây chuyện cho nên cũng không muốn dây dưa với các nàng, chỉ nói: “Nhị tiểu thư tất nhiên là khác rồi. Nhưng Đại tiểu thư đang ở bên trong cùng phu nhân, chỉ sợ lúc này không thể gặp Nhị tiểu thư.”
Đường Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ta nhất định phải gặp thì sao? Ta có món nợ này, nhất định phải tìm nàng ta tính sổ!”
Thải Vi thấy nàng ta giống như đang hưng sư hỏi tội mà tới, càng không dám để nàng ta đi vào: “Nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng, đừng làm nô tỳ khó xử…”
Thải Vi ngăn cản như đổ thêm dầu vào lửa, lại cho nàng ta tức giận…
Nửa canh giờ trước, Lưu Thanh ở tướng phủ mới ngăn nàng ta một hồi. “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà ta tịnh dưỡng không muốn gặp khách, người trở về đi…”
Trên mặt Đường Doanh Doanh không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận. Hôm nay nàng ta dẫn Bảo Ngân đến tướng phủ, chính là vì thăm Lưu Thư Mặc bị bệnh. Nhưng Lưu Thư Mặc lại tránh mà không gặp. Đường Doanh Doanh hỏi: “Lưu Thanh, ngươi hãy nói thật cho ta biết. Rốt cuộc Thư Mặc ca ca làm sao vậy?”
Lưu Thanh vốn dĩ đang phiền lòng vì Lưu Thư Mặc sinh bệnh, nhưng chuyện bọn họ đến phủ Học sĩ không thể để cho người khác biết, đang khó chịu vì không có chỗ nói ra. Đường Doanh Doanh vừa hỏi, hắn liền nói như máy hát: “Ngày hôm trước… Công tử lén tới phủ Học sĩ, sau khi gặp Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Lúc trở về liền sinh bệnh, càng ngày càng nghiêm trọng.”
Đường Doanh Doanh nhíu mày, Thư Mặc ca ca đã tới rồi sao?
Nàng ta tự hỏi: “Tại sao huynh ấy lại lén lút đến phủ Học sĩ?”
Lưu Thanh không biết Đường Doanh Doanh cũng một lòng với Lưu Thư Mặc cho nên kể hết chuyện ngày đó xảy ra: “Ai! Còn không phải là vì Nguyễn Nguyễn tiểu thư sao! Từ lúc có tin tiểu thư phải gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân, công tử liền khí huyết công tâm, còn bị nhiễm phong hàn, bệnh đến không dậy nỏi. Ngày hôm trước tiểu thư về lại mặt, công tử không màng thân thể bệnh tật của mình, vẫn đau khổ chờ đợi ở bên ngoài cửa lớn phủ Học sĩ hơn một canh giờ, chỉ vì muốn gặp tiểu thư một chút… Kết quả, Đại tiểu thư cũng không thèm liếc mắt nhìn công tử một cái!”
Đường Doanh Doanh nghe xong, trong lòng ghen tuông nhưng trên mặt lại cực lực nhẫn nại: “Vậy tỷ tỷ có nói gì không?”
Lưu Thanh lộ ra vẻ mặt bất bình: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư lại không nói cái gì, thế nhưng Đại tướng quân thì khinh người quá đáng! Công tử nhà ta đường đường là trưởng tử của Tể tướng, lại bị hắn nhục mạ…”
Đường Doanh Doanh đăm chiêu, nàng ta truy hỏi: “Hắn ta nhục mạ Thư Mặc ca ca như thế nào?”
Lưu Thanh chần chờ một lát, hắn ý thức được mình nói nhiều nên chỉ đáp: “Không, không có gì… Doanh Doanh tiểu thư đừng hỏi nữa.”
Đường Doanh Doanh thấy thế thì thay đổi sang vẻ mặt đồng tình: “Thư Mặc ca ca đáng thương…”
Nàng ta quen dỗ dành người khác, lại còn lộ ra vẻ mặt thành khẩn nhìn Lưu Thanh, ôn nhu nói: “Trong khoảng thời gian này, cũng vất vả cho ngươi.”
Tâm tính Lưu Thanh đơn thuần, nghe xong lời này thì cảnh giác cũng buông xuống vài phần, hắn cảm thán nói: “Doanh Doanh tiểu thư, người cũng biết lúc trước công tử nhà tiểu nhân đối đãi với Nguyễn Nguyễn tiểu thư tốt cỡ nào đúng không! Ngài ấy thậm chí còn tặng vòng ngọc tổ truyền của mẫu thân lưu lại cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư làm tín vật! Nguyễn Nguyễn tiểu thư vừa thành hôn xong, mà giống như thay đổi thành một người khác vậy?”
Trong lòng Lưu Thanh, công tử nhà mình và Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm là một đôi trời sinh, Đường Nguyễn Nguyễn gả cho người khác, lại không niệm tình cũ, chính là người phản bội. Trong lòng Đường Doanh Doanh run lên, nàng ta ghen tị, nhưng nàng ta lại có thể khống chế chính mình, giả bộ kinh ngạc nói: “Thật sao? Tỷ tỷ cũng thật quá đáng… Thế nhưng nếu tỷ tỷ đã gả cho người khác rồi, ngươi làm thư đồng bên cạnh Thư Mặc ca ca thì vẫn phải khuyên huynh ấy sớm buông xuống mới tốt.”
Lưu Thanh gật đầu, hắn ngây thơ cười: “Vẫn là Doanh Doanh tiểu thư đối tốt với công tử nhà ta.”
Đường Doanh Doanh nhân cơ hội thăm dò: “Nếu Thư Mặc ca ca bị bệnh, lại còn đang thương tâm như vậy… Không bằng ngươi giúp ta bẩm báo một chút, ta tới an ủi huynh ấy?”
Lưu Thanh yên lặng lắc đầu: “Doanh Doanh tiểu thư, công tử nhà tiểu nhân là một người cố chấp, ngoài Nguyễn Nguyễn tiểu thư… Bây giờ ngài ấy không muốn gặp ai cả, nếu không ngày khác người lại đến…”
Đường Doanh Doanh vô công mà trở về. Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, dựa vào cái gì mà Đường Nguyễn Nguyễn có thể lấy được trái tim của Thư Mặc ca ca? Nàng ta thua kém tỷ tỷ ở điểm nào? Cũng đã gả cho người khác rồi mà còn làm cho huynh ấy nhớ mãi không quên?
Nàng ta đột nhiên nhớ tới lúc này Đường Nguyễn Nguyễn còn ở phủ Học sĩ, liền tức giận muốn tới tìm nàng tính sổ…
Giờ phút này Đường Doanh Doanh nhìn Thải Vi, lửa giận càng cháy càng lớn mạnh: “Ngươi là cái thá gì? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ngăn cản bản tiểu thư?”
“Nhị tiểu thư, người không thể xông vào!” Thải Vi vẫn đứng chắn ở cửa.
“Bảo Ngân, đánh cho ta!” Vẻ mặt Đường Doanh Doanh tàn nhẫn ra lệnh.
“Bốp!”
Bảo Ngân đã sớm không vừa mắt Thải Vi, được lệnh nên đã dùng hết sức tát một cái thật mạnh xuống mặt Thải Vi. Thải Vi đau đớn che mặt, nhưng vẫn nàng ấy vẫn chắn ngang trước cửa, nàng không thể để tiểu thư ra ngoài cho người khác khi dễ được, nhưng mà nàng cũng tự biết một mình nàng ở đây ngăn cản Đường Doanh Doanh, không khác gì lấy trứng chọi đá. Nàng oán hận nhìn Đường Doanh Doanh, nhưng không dám nói chuyện.
Đường Doanh Doanh nói: “Tránh ra cho ta!”
Thải Vi vẫn quật cường: “Nhị tiểu thư! Đại tiểu thư không phải là người mà tiểu thư có thể tùy ý làm nhục! Nếu người còn như vậy, nô tỳ lập tức kêu hạ nhân tới!”
Đường Doanh Doanh cười khẽ: “Ha ha ha, ngươi còn dám kêu người tới sao… Đừng nói hôm nay phụ thân không có trong phủ, cho dù ông ấy có ở đây…”
“Thì ông ấy sẽ rất hổ thẹn vì đã sinh ra ngươi!” Cánh cửa sau lưng Thải Vi mở ra.



