Skip to main content

Trang chủ Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân Chương 27: Chán ăn

Chương 27: Chán ăn

10:45 sáng – 24/05/2025

“Ngươi nói ai không có mắt?” Thải Vi tức giận quát.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ấy một cái, ý bảo nàng không nên lên tiếng.
Nữ tử trẻ tuổi đối diện cười như không cười: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là tỷ tỷ đã trở về.”
Đường Doanh Doanh mặc một thân váy ngũ sắc lung linh, ở giữa trán còn tinh tế vẽ hoa điền*, ăn mặc vô cùng lộng lẫy xinh đẹp, hẳn là đang chuẩn bị ra cửa.
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng.
Nàng ta thì khinh thường nhìn Đường Nguyễn Nguyễn: “Ngày hôm trước, không phải tỷ tỷ mới lại mặt sao? Ba ngày hai lần chạy về, là có chuyện gì xảy ra rồi?”
Đường Nguyễn Nguyễn tức giận trong lòng nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút sắc thái nào, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta trở về để thăm mẫu thân. Còn muội muội trang điểm kiều diễm như vậy, là muốn đi gặp ai sao?”
Trên mặt Đường Doanh Doanh có một tia đắc ý: “Tất nhiên là muốn đi gặp… Thư Mặc ca ca rồi!”
Nàng ta chăm chú nhìn chằm chằm Đường Nguyễn Nguyễn, muốn nhìn ra được biểu tình khổ sở trên đó nhưng ai ngờ Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm, nàng chỉ nói: “Nếu đã như vậy, thì muội cũng mau đi đi, Thư Mặc ca ca không thích người đến muộn.”
Đường Doanh Doanh tức giận: “Tỷ!”
Những lời này của Đường Nguyễn Nguyễn vừa vặn đâm trúng vết thương trong lòng nàng ta. Nghe nói Lưu Thư Mặc gần đây bị bệnh, nàng ta liền gửi bái thiếp muốn đi thăm, nhưng vẫn không nhận được hồi báo. Nàng ta không kìm nén được cho nên hôm nay muốn trực tiếp xuất phủ đi thăm hắn. Căn bản cũng không có hẹn trước thì lấy đâu ra sớm hay muộn?
Trên mặt Đường Doanh Doanh vẫn bất động thanh sắc, nàng ta nâng mặt, cố gắng nở nụ cười: “Được, vậy muội muội đi trước.” Nàng ta lại thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cứ làm tướng quân phu nhân của tỷ đi, còn Thư Mặc ca ca để lại cho muội, ta sẽ chiếu cố huynh ấy thật tốt.”
Dứt lời, nàng ta chỉnh chỉnh lại búi tóc, thướt tha rời đi.
Giọng điệu Thải Vi lo lắng: “Tiểu thư không cần khổ sở… Nhị tiểu thư hống hách quen rồi, đừng để trong lòng.”
Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng liếc mắt nhìn bóng lưng Đường Doanh Doanh, chỉ nói: “Nàng ta thật sự quá nhàm chán.”
Ngay sau đó lại nâng váy tiếp tục đi vào bên trong. Thải Vi kinh ngạc trước sự thay đổi của tiểu thư, trước kia gặp phải những chuyện như thế này, tiểu thư luôn trốn một góc mà khóc, làm người khác không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng đột nhiên hôm nay lại phát hiện: Đại tiểu thư nói rất đúng, Nhị tiểu thư thật sự quá nhàm chán!
Đến Ngọc Quỳnh Uyển, Đường Nguyễn Nguyễn thấy trong sân viện trống rỗng, liền hỏi Đường bá: “Người trong viện thân của mẫu thân ta đâu?”
Đường bá rũ mắt, thấp giọng nói: “Có lẽ… Có lẽ là đang bận.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn hắn một cái, im lặng một chút, nàng lại nói: “Đi xem mẫu thân ta trước rồi nói sau.”
Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng, nhẹ nhàng gọi: “Mẫu thân, con tới đây…”
Phòng ngủ không mở cửa sổ, căn phòng vẫn âm u giống như lần trước, lối đi cũng tối tăm. Đường Nguyễn Nguyễn bước nhanh đến trước giường, nàng vén màn lên, thấp giọng gọi: “Mẫu thân, mẫu thân.”
Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy bà.
“Nước…” Người trên giường suy yếu lên tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy thì lập tức quay đầu lại, bảo Thải Vi rót nước. Thải Vi nhấc ấm trà trên bàn lên, kết quả trống rỗng, nàng ấy liền chạy ra cửa tìm nước.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy tình huống không đúng, nàng nghiêm mặt hỏi: “Đường bá, sao lại thế này? Vì sao ngay cả một nha hoàn hầu hạ bên người cũng không có?” Đường bá thấy không giấu được, trên mặt lộ ra vẻ buồn khổ: “Tiểu thư! Không phải lão nô muốn giấu người, thật sự là… Ôi!”
Ông ta thở dài, nói: “Hôm trước sau khi tiểu thư về lại mặt, Như phu nhân cũng không biết thế nào mà chạy đến Ngọc Quỳnh Uyển nổi giận, nói Thải Lan trộm đồ của bà ấy, lệnh cho hạ nhân đánh nàng một trận, đuổi ra khỏi phủ… Thải Cúc cũng bị tống cổ đi làm nha đầu nhóm lửa.”
“Cái gì?” Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: “Mẫu thân ta thân mang bệnh nặng, lại không có ai chăm sóc bà sao?”
Chắc là ngày đó, Tần Tu Viễn làm Như phu nhân nhục nhã cho nên bà ta liền trút hết tức giận lên người mẫu thân. Nàng đứng dậy tức giận: “Vì sao ngươi không phái người đến báo cho ta biết?”
Đường bá bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, dù sao lão nô cũng chỉ là hạ nhân, nếu đi thông báo cho tiểu thư… Lão nô… Một nhà già trẻ của lão nô đều dựa vào phủ Học sĩ sống qua ngày, nếu chọc giận Như phu nhân, lão nô sợ rằng không được chết già…”
Cơ thể ông ta hơi gù, khó khăn lắm mới quỳ xuống được: “Xin tiểu thư thứ tội.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẫu thân đang đang nằm thở thoi thóp trên giường, lại thấy khuôn mặt đầy áy náy của Đường bá, nàng có chút mềm lòng, liền nói: “Thôi, ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi cũng khó xử.”
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn mẫu thân trên giường bệnh, trong mắt đều là vẻ không đành lòng, chỉ có thân thể bà khỏe mạnh trở lại, thu hồi quyền quản gia, đến lúc đó Như phu nhân mới có thể thu liễm tính tình. Bằng không những người thân cận này, mẫu thân cũng không giữ được.
Thải Vi vừa tìm được nước mang tới, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nhận lấy, nàng nhẹ nhàng nâng mẫu thân dậy, cho bà uống một ngụm. Có lẽ bà đã bị khát đã lâu nên lúc này uống cạn một chén.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Đường phu nhân bị sặc nên ho khan vài tiếng, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng vỗ vỗ lưng bà: “Mẫu thân uống chậm một chút.”
Thần trí Đường phu nhân thanh tỉnh vài phần, bà nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng cảm thấy tủi thân: “Nguyễn Nguyễn… Con… Rốt cuộc cũng đã trở lại…”
Bà suy yếu thở mạnh, đôi mắt như chực khóc: “Mẫu thân… Sống… Không nổi nữa!”
Ngữ khí của bà vừa đau khổ vừa tủi thân, đến nay bà vẫn không hiểu, bản thân mình đường đường là một đại tiểu thư thế gia, vì sao lại ra nông nỗi này. Đường Nguyễn Nguyễn nhịn bi phẫn trong lòng xuống, an ủi bà: “Mẫu thân đừng sợ, con đến rồi, con sẽ bảo vệ mẫu thân.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua Đường bá: “Mẫu thân như thế này, phụ thân có biết hay không?”
Đường bá do dự một chút mới nói: “Lão gia, rất ít khi hỏi chuyện của phu nhân, vì thế cũng không ai dám nhiều lời.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng lạnh lùng: “Biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Nàng lại nói với Thải Vi: “Mang hộp thức ăn đến đây.”
Thải Vi nghe tiếng, lập tức bưng hộp thức ăn tới. Đường Nguyễn Nguyễn lấy Chocolate ra khỏi hộp rồi nói: “Mẫu thân, người xem, đây là Chocolate mà con cố ý làm cho người.”
Đường phu nhân nở một nụ cười thê lương: “Nguyễn Nguyễn thật có tâm… Nhưng ta, thật sự không ăn được.”
Bà yên lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, làm cho người thấy cũng đau lòng thay. Trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn mờ nhoà, nàng tiếp tục khuyên nhủ: “Mẫu thân, người không chịu ăn gì hết, vậy bệnh tình làm sao mà thuyên giảm đây?”
Đường phu nhân lắc đầu, bà đã sớm đã xem nhẹ chuyện sống chết, cuộc sống như vậy, nhiều hơn một ngày cũng là tra tấn. Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thân thể người khỏe rồi, mới có cơ hội đoạt lại thứ đã mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn nói xong, nàng cũng có chút nghẹn ngào: “Nếu người không còn ở đây, nữ nhi cũng chỉ có một mình lẻ loi… Mẫu thân! Con xin người hãy ăn một miếng!”
Đường Nguyễn Nguyễn biết, nàng chính là vướng bận duy nhất trên đời này của mẫu thân. Điều sợ nhất chính là một người mất đi ý chí muốn sống, nếu ngay cả nàng cũng không lấy lại được ý chí sinh tồn của mẫu thân, như vậy…
Đường phu nhân mở mắt ra, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thật lâu, nữ nhi đang đẫm lệ nhìn mình, bà cũng cảm thấy không đành lòng. Nữ nhi của bà còn nhỏ tuổi như vậy, vừa mới gả tới phủ Trấn Quốc tướng quân. Ai cũng nói nam nhân phủ Trấn Quốc tướng quân đoản mệnh, nữ nhi đáng thương của bà, lỡ như hiền tế thật sự gặp bất trắc… Nguyễn Nguyễn phải làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ đến điều này, lòng bà như dao cắt.
“Mẫu thân, con không thể sống khi không có người, người nhất định phải cố gắng lên” Hai mắt của Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, nàng duỗi tay vòng qua tấm lưng gầy yếu của mẫu thân. Đường phu nhân tựa vào người nàng, dường như cảm nhận được sức lực do nữ nhi truyền đến. Trong lòng bà chua xót, nước mắt chậm rãi chảy ra, nức nở một hồi, bà mới gian nan mở miệng: “Con làm món gì vậy… Lấy lại đây mẫu thân nếm một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn vui mừng ngẩng đầu lên: “Mẫu thân muốn ăn sao? Nhanh lên!”
Thải Vi cầm một viên Chocolate, Đường Nguyễn Nguyễn tự tay nhận lấy, nàng đưa đến bên miệng Đường phu nhân.
Đã lâu rồi bà không ăn gì, vị giác dường như kém đi rất nhiều, trong miệng vừa đắng vừa chát. Bà hơi há miệng, có chút cố sức cắn một miếng Chocolate rồi chậm rãi nhai nuốt. Lúc vừa mới vào miệng, dường như bà cũng không nếm được hương vị gì, theo Chocolate hòa tan trong miệng, đôi mắt nửa híp của bà lại đột nhiên mở to: “Nguyễn Nguyễn! Cái này…”
*Hoa Điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất. Hoa Điền ngoài vẽ còn có loại là hình cắt hoa văn để dán trên trán, nguyên liệu để làm nên những miếng dán Hoa Điền thường rất đa dạng và phong phú nhưng chủ yếu vẫn là giấy vàng, giấy bạc hay vảy cá,… Sau khi cắt thành hình dạng mà mình mong muốn thì người xưa sẽ dùng keo chế từ bong bóng cá hoặc keo dán để đính lên trán. Cách trang điểm này thường được sử dụng trong những dịp trọng đại để phô diễn sắc đẹp, sự yêu kiều, đằm thắm của những người con gái xưa.