Skip to main content

Trang chủ Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân Chương 20: Gặp lại

Chương 20: Gặp lại

10:44 sáng – 24/05/2025

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra
Nguyên thân cùng Lưu Thư Mặc có hôn ước?
Thải Bình tiếp tục nói: “Nhưng sau đó Nhị tiểu thư không chịu gả cho tướng quân, Như phu nhân liền đến cầu xin lão gia, lão gia bất đắc dĩ chỉ đành cùng phu nhân thương lượng đổi thành tiểu thư gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân… Nhưng trong lòng phu nhân biết người cùng Lưu công tử là tâm giao tri kỷ, cho nên không đồng ý…”
Thải Vi lên tiếng ngắt lời: “Cái gì mà tâm giao tri kỷ? Đừng nói bậy!” Nàng ấy cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới yên lòng. Thải Bình cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nói tới đoạn sau: “Đúng đúng đúng… Sau đó phu nhân cùng lão gia cãi nhau to một trận, phu nhân liền tức giận đến ngã bệnh…”
Thải Vi bổ sung: “Phu nhân bị bệnh, sau đó không có ai có thể ngăn cản lão gia, ngài ấy chịu không được Như phu nhân cứ ba lần bốn lượt cầu khẩn, lại sợ Nhị tiểu thư tuyệt thực sẽ thật sự xảy ra chuyện, cho nên người được chọn tứ hôn liền chỉ có thể đổi thành tiểu thư.”
Hóa ra là như vậy.
Thừa dịp mẫu thân phát bệnh mà thuận nước đẩy thuyền hạ dược làm cho bà ấy nằm trên giường không dậy nổi, sau đó còn gả nguyên thân ra ngoài, còn đối đãi với mẫu thân càng ngày càng thậm tệ hơn.
Tính toán thật là giỏi! Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Ba người bất tri bất giác đã đi tới bên ngoài chính sảnh. Đường các lão còn đang nói chuyện phiếm cùng Tần Tu Viễn, hai người vừa mới thảo luận đến phong tục tập quán vùng biên cương, Tần Tu Viễn nói những hiểu biết của hắn về Bắc Tề, Đường các lão liền nghe đến say sưa hứng thú.
“Đi thăm mẫu thân con chưa?”. Đường các lão thấy Đường Nguyễn Nguyễn trở lại, liền mở miệng hỏi.
“Dạ rồi.” Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn như thường, nàng cũng không nhiều lời nhưng ánh mắt lại không muốn nhìn ông ta nữa. Đường Các Lão vẫn chưa phát hiện nhưng Tần Tu Viễn lại phát hiện nàng khác thường. Đôi mắt nàng đỏ ửng, ánh mắt lạnh lùng, dừng lại ở chỗ cách xa bọn họ, tựa hồ không muốn nói thêm gì.
Tần Tu khẽ nhíu mày, nàng… Hình như vừa khóc?
Tần Tu Viễn im lặng, hồi sau mới mở lời: “Nhạc phụ đại nhân, con thấy cũng không còn sớm, không tiện ở lại làm phiền, ngày khác lại đến bái kiến ngài, được không?”
Lời này của hắn nói ra cũng đột ngột, Đường Các Lão hoàn toàn không ý thức được thời gian đã đến xế chiều, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra: “Lão phu cũng không chú ý tới, thì ra thời gian đã qua lâu như vậy!”
Hôm nay ông ta cùng Tần Tu Viễn mới gặp mà như quen biết đã lâu, từ thơ từ ca phú tới dân sinh triều cương, không khỏi cảm thán hậu sinh khả úy, càng thêm hài lòng với hôn sự này. Ông đứng dậy, nói: “Vậy các con nên nhanh chóng hồi phủ đi.” Sau đó lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Con phải hầu hạ phu quân cùng mẹ chồng thật tốt.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn hơi sững sờ, nàng chỉ đáp: “Vâng.”
Nàng lại ngước mắt nói: “Phụ thân, bệnh tình của mẫu thân không tốt lắm, xin người chiếu cố nhiều hơn.”
Đường Các Lão chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng.
Sau khi cáo biệt Đường Các Lão, hai người cùng nhau đi về phía đại môn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có phiền muộn, bất tri bất giác đi nhanh hơn một chút, đầu gối lại đau lên, nhưng bản thân nàng cũng không để ý. Tần Tu Viễn nghi hoặc nhưng hắn không hỏi mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Mãi cho đến trước cửa phủ Học sĩ, Đường Nguyễn Nguyễn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa mới đột nhiên bị đau làm cho nàng lảo đảo một chút…
“Muội làm sao vậy?” Một đôi tay thon dài trắng nõn từ phía đối diện vươn tới, khó khăn lắm mới đỡ được nàng. Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc ngước mắt lên, chủ nhân của bàn tay này là một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc một bộ bạch y, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn anh tuấn, chỉ là không giấu được sự quan tâm.
“Tiểu thư? Người bị sao vậy?” Thải Vi thấy thế, vội vàng đỡ lấy Đường Nguyễn Nguyễn, sau đó nói: “Đa tạ Lưu công tử!”
Nàng ấy muốn lặng lẽ kéo khoảng cách giữa nam tử này cùng Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng nam tử còn chưa buông tay, giọng nói có chút run run: “Nguyễn Nguyễn, muội… Muội sống có tốt không?”
Ký ức của nguyên thân trong đầu Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng vọt tới, lòng nàng có chút khó chịu mà không rõ lý do… Hắn, hẳn là Thư Mặc ca ca của nguyên thân sao?
“Ta rất tốt, đa tạ công tử quan tâm!” Nàng hơi mỉm cười, thu hồi cánh tay của mình, nhưng Lưu Thư Mặc vẫn nắm thật chặt. Trong lòng Lưu Thư Mặc có vạn loại tình ý đang quanh quẩn, nhưng lời nói ra lại yếu ớt vô lực: “Ừm…Vậy là tốt rồi. Nguyễn Nguyễn, đều trách ta không tốt… Là ta không thể…”
“Không thể làm gì?” Phía sau Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến tiếng trào phúng. Lưu Thư Mặc ngẩng đầu thấy nam nhân trước mắt thì sắc mặt hắn cứng đờ, tâm tình nhanh chóng thu liễm.
“Đại tướng quân, đã lâu không gặp.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Ta đã từng gặp ngươi sao?” Tần Tu Viễn cười không cười nói, lập tức hai bước tiến lên, đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn vừa mới đứng sau lưng nàng, thấy Đường Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa ngã, còn chưa kịp ra tay mà đã bị người này nhanh chân lên trước. Lưu Thư Mặc cười lạnh một tiếng: “Đại tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, năm ngoái trên bãi săn bắn, chúng ta còn gặp qua, hiện giờ lại không nhớ rõ?”
Tần Tu Viễn cười như không cười: “Cho tới bây giờ, bản tướng quân cũng không nhớ rõ bộ dáng của đám bại tướng dưới tay ta.”
“Ngươi! Ngươi dám vô lễ với công tử nhà ta!” Lưu Thanh ở một bên giận dữ quát ra tiếng. Lưu Thư Mặc ngăn cản Lưu Thanh, lại nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, nàng trầm mặc không nói, dường như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó. Hắn liền thấp giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, có chuyện gì với muội vậy?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn dần bình tĩnh: “Ta không sao, đa tạ… Lưu công tử quan tâm.”
Lưu công tử?
Lưu Thư Mặc cảm thấy giống như có một con dao sắt nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, trong lòng cười khổ, mấy ngày không gặp, Đường Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng “Thư Mặc ca ca” sao lại trở nên lạnh nhạt xa cách như vậy?
Tần Tu liếc mắt nhìn Lưu Thư Mặc còn kéo cánh tay nàng, thấy thế, hắn liền đưa tay ôm nàng đến trước người mình, nói: “Lưu công tử xin tự trọng, Nguyễn Nguyễn là khuê danh của phu nhân ta, nàng đã gả cho ta, còn mong ngài tôn kính gọi một tiếng Tần phu nhân mới phải.”
Lưu Thư Mặc oán hận nhìn Tần Tu Viễn, trong lòng đau muốn chảy máu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại tướng quân nhắc nhở rất đúng.”
Lúc này xe ngựa rốt cuộc cũng tới. Đầu gối Đường Nguyễn Nguyễn bị đau, trong lòng lại đang phiền muộn chuyện của mẫu thân, hai người trước mặt còn đấu khẩu không ngừng khiến nàng khó chịu đến cực điểm, liền nói: “Hai người từ từ trò chuyện, ta lên xe trước.”
Dù sao nàng cũng không phải nguyên thân, Lưu Thư Mặc đối với nàng mà nói, cũng chỉ là nửa người xa lạ. Nàng dứt lời liền không để ý tới hai người nữa, nhấc chân về hướng ghế đẩu lên xe ngựa.
“Ôi…” Lúc đây, đầu gối đau đến mức khiến nàng không khỏi kêu ra tiếng. Tần Tu Viễn nhướng mày, hắn lập tức tiến lên, một tay ôm lấy vai nàng, một tay khác liền dễ dàng bế cả người nàng lên.
“Tướng quân!” Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “Thả ta xuống!”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Phu nhân bị thương ở chân khi nào vậy? Đợi lát nữa, vi phu giúp nàng kiểm tra xem sao.”
Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đỏ mặt: “Không, không cần! Không có gì đáng ngại… “
Sắc mặt Lưu Thư Mặc tái mét, hắn hận mình giờ phút này không có bất kỳ lý do gì có thể ở lại bên cạnh nàng, thậm chí ngay cả nói riêng một câu với nàng mà hắn cũng không làm được. Tần Tu Viễn quay đầu lại, nói với Lưu Thư Mặc: “Lưu công tử, nếu không có chuyện gì, phu thê chúng ta cáo từ hồi phủ trước.”
“Đúng rồi, kỳ thi Đình sẽ sớm bắt đầu sau kỳ thi Hội, ngài còn có thời gian tới đây ôm cây đợi thỏ, không bằng ở nhà dùi mài kinh sử chuẩn bị cho thật tốt.” Dứt lời, hắn còn khẽ cười một tiếng, ôm Đường Nguyễn Nguyễn lên xe.
Lưu Thư Mặc nắm chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt. Trong lòng hắn vẫn luôn tự hỏi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Nguyễn Nguyễn lại gả cho nam nhân kia?
Tần Tu Viễn chỉ là một võ phu, chẳng qua là nhờ vào phong tước của tổ tiên để lại, sau đó kế thừa tước vị, lại gặp vận khí tốt đánh thắng mấy trận mà thôi. Trước kia Nguyễn Nguyễn chỉ dịu dàng thân mật với mình, bây giờ lại giống như người xa lạ, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng không có chút quyến luyến nào.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi tầm nhìn của hắn, Lưu Thư Mặc thống khổ nhắm mắt lại, nàng nhất định là hận chính mình không thể ngăn cản thánh chỉ tứ hôn kia. Bởi vì hắn bất tài nên mới trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.
Tâm Lưu Thư Mặc như chết lặng, hắn nhớ tới đêm hôm đó Hoàng thượng tứ hôn cho nữ nhi của phủ Học Sĩ, lòng hắn nóng như lửa đốt, lập tức tìm phụ thân thương nghị, muốn nhanh chóng định hôn ước của chính mình cùng Nguyễn Nguyễn.
Nhưng phụ thân lại không để ý lắm, trong lòng ông ta chỉ có chuyện triều đình, chỉ không có quan hệ gì tới đại nghiệp của ông ta thì cho tới bây giờ những chuyện khác, ông ta đều không để trong lòng. Thậm chí ông ta còn dặn dò hắn không được gây thêm chuyện đắc tội Hoàng thượng.
Nhưng không quá hai ngày sau đã truyền ra tin tức, nói người chuẩn bị gả chính là Đại tiểu thư đích xuất của phủ Học sĩ. Lưu Thư Mặc chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, hắn giống như kẻ điên xông tới phủ Học sĩ, lúc đó nghe hạ nhân bẩm báo, trước khi tiểu thư thành hôn không gặp bất luận kẻ nào, ngay cả Đường Các Lão cũng tránh mà không gặp hắn…
Cứ như vậy, Hoàng thượng tứ hôn, gả nàng thập lý hồng trang* đến phủ Trấn Quốc tướng quân, mối hôn sự này, đối với người khác là mỹ nhân xứng anh hùng trở thành giai thoại, còn với hắn thì chính là cực hình tàn khốc nhất thế gian. Trong lòng hắn giống như huyết khi dâng trào, vươn tay nện một quyền lên cây cột hành lang màu đỏ: “Mối thù đoạt thê, nỗi nhục hôm nay, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!”
*Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Nhà bình thường gả con thì hồi môn vài trăm món, nhà quyền quý quan lại gả còn thì vài ngàn món. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.