Mí mắt Tần Tu Viễn hơi giật giật, hắn liếc mắt ra bên ngoài… Nếu như lúc này đi tìm nàng để lấy đũa… Hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ… Hắn xuất thân ở phủ tướng quân, cho dù là lúc hành quân bên ngoài, màn trời chiếu đất thì cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng cơm.
Tần Tu Viễn lại nhìn thoáng qua bánh tương hương, thật sự là luyến tiếc không muốn từ bỏ. Vì thế hắn hạ quyết tâm, tay không cầm bánh lên gặm. Bánh tương hương này vừa lửa, bên ngoài chiên giòn còn bên trong mềm mềm, hắn nhẹ cắn một miếng, âm thanh giòn rụm vang lên, thật ngon miệng!
Tần Tu Viễn kinh ngạc nhìn qua, bánh này làm như thế nào? Sao có thể ăn ngon như vậy?
Hắn nhanh chóng ăn tới phần giữa của chiếc bánh, phần giữa này so sánh với chung quanh thì dai hơn một chút, được bao bọc bởi nước sốt đậm đặc hơi cay, giữa răng lưỡi đều cảm thấy hứng thú. Buổi tối mùa xuân vẫn còn se lạnh, vừa ăn một cái bánh nóng hầm hập vào bụng, nháy mắt lấp đầy cơn đói. Nhai mấy cái liền xuống bụng, hắn cũng không còn nhớ thói quen nhai kỹ nuốt chậm được dưỡng thành từ nhỏ mà cắn từng miếng từng miếng, hoàn toàn không rảnh lo lắng tới hình tượng. Hắn ăn đến khóe miệng dính dầu, một đĩa bánh nhanh chóng chỉ còn lại miếng cuối cùng, tuy rằng có chút chưa đã nhưng mà một lần ăn một miếng to vẫn sảng khoái hơn. Đang lúc vẻ mặt hắn tràn đầy thỏa mãn, bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng…
“Két… “
Cánh cửa mở ra.
Hắn sững sờ nhìn về phía đó, Đường Nguyễn Nguyễn cầm một đôi đũa đứng ở cửa, nàng kinh ngạc đến mức đôi môi anh đào phấn nộn mở lớn thành một hình tròn, nàng lắp bắp nói: “Cái kia… Đũa, ta quên chưa đưa cho chàng.”
Tần Tu nghẹn một miếng bánh trong miệng, nháy mắt đỏ mặt: “Khụ khụ khụ…”
Hắn bắt đầu ho dữ dội, bộ dáng vô cùng quẫn bách. Đường Nguyễn Nguyễn cũng trợn tròn mắt, lập tức đi tới rót cho hắn chén trà, lại giơ tay vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Tướng quân, chàng không sao chứ?” Tần Tu Viễn uống hết tách trà mới bình tĩnh lại. Hắn lúng túng đáp: “Không sao… “
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn sặc thành như vậy thì có chút áy náy hỏi: “Có phải ta làm quá cay không? Chàng không ăn cay sao?”
Tần Tu Viễn bất động thanh sắc rút khăn tay lau miệng, nói: “Không phải!” Hắn buông khăn tay, lại thấp giọng bổ sung một câu: “Rất ngon!”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ, lập tức khóe miệng lại không kiềm chế được nâng lên. “Chàng thích là tốt.”
Nàng cười rộ lên, mắt hạnh cong cong. Tần Tu Viễn nhìn đến sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục lại bộ mặt không cảm xúc. Đường Nguyễn Nguyễn còn đang định nói cái gì đó, lại thấy hắn ăn xong bánh rồi thì yên lặng dọn đĩa, nói: “Tướng quân nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng về phòng trước!”
Nàng nhìn hắn một cái, câu cuối cùng cũng không nói mà đã lui ra ngoài. Nàng vừa mới ra khỏi cửa, Minh Sương cùng Thải Vi liền vây quanh.
“Tiểu thư, người đã nói chưa?” Thải Vi hỏi.
“Chưa.” Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, nàng nhìn mặt trăng trong đêm, quanh thân không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Nhưng ngày mai chính là ngày hồi gia lại mặt, làm gì có cô gia nào không cùng tiểu thư về chứ?” Thải Vi sốt ruột nói.
Vốn dĩ Đường Nguyễn Nguyễn làm bánh, lúc đưa vào thư phòng, Thải Vi có nhắc nhở nàng, nhất định phải thuyết phục cô gia cùng về Đường gia, bằng không sẽ bị người khác chê cười. Nhưng nàng có chút kháng cự, một câu cũng không nhắc tới. Thấy Thải Vi sốt ruột, Đường Nguyễn Nguyễn liền trấn an nói: “Thôi, chàng đi là tốt nhất, không đi thì thôi.”
Nàng đối với người nhà của nguyên thân cũng không có nhiều cảm tình, chỉ là kế thừa thân thể cùng ký ức của nguyên thân, cho nên cần phải đối đãi với người nhà của nguyên thân thật tốt. Từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, mẫu thân nàng tuy rằng là chính thất nhưng lại không được sủng ái, hàng năm đều triền miên trên giường bệnh. Đường Các Lão một lòng với triều chính, trong hậu viện chỉ có một thiếp thất là Như phu nhân. Như phu nhân sinh được một nữ nhi, tên là Đường Doanh Doanh, tuổi tác không khác lắm so với Đường Nguyễn Nguyễn, cũng đã tới lúc phải gả ra ngoài. Từ nhỏ Đường Doanh Doanh đã ỷ vào mẫu thân là Như phu nhân được sủng ái, khi dễ Đường Nguyễn Nguyễn, Đường phu nhân muốn quản nhưng cũng có tâm vô lực. Mà đối với Đường Các Lão mà nói, chuyện nữ nhi náo loạn không đáng nhắc tới, ông cũng lười quản. Vì thế nguyên thân liền hình thành tính cách âm trầm, tựa hồ ai cũng có thể nói nàng vài câu. Mà trước khi nàng rời xa nhân thế, người tín nhiệm nhất, thích nhất chính là Lưu Thư Mặc, cũng là nhi tử của Tả tướng. Tuy Đường Các Lão lười để ý đến việc nhỏ của các nữ nhi, nhưng trong chuyện chọn tế tử cũng vô cùng cẩn thận, bởi vì gia tộc phu quân của hai nữ nhi có thể liên quan trực tiếp đến hưng suy của Đường gia, ai biết lại bị Hoàng Đế tứ hôn.
Đường Nguyễn Nguyễn lại không giống như vậy. Khi còn nhỏ tuy rằng nàng không có cha mẹ làm bạn, nhưng ở nhà ông bà cũng vô cùng vui vẻ nên nàng tập thành thói quen không gửi gắm hy vọng vào người khác, mọi chuyện đều dựa vào chính mình, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vui vẻ thoải mái. Tính cách của Đường Nguyễn Nguyễn chính là cởi mở trời sinh. Đường Nguyễn Nguyễn không để ý, nhưng Thải Vi vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng tiểu thư… Nếu cô gia không đi cùng, nói không chừng Như phu nhân sẽ tới tìm ngài gây phiền phức!”
Nàng đương nhiên là vì Đường Nguyễn Nguyễn mà bất bình, Như phu nhân kia tính tình khẩu phật tâm xà, hơn nữa còn diễn trò giống hệt vai chính trong gánh hát, Đường các lão luôn bị bà ta nắm đến gắt gao. Đường Nguyễn Nguyễn cười nhẹ, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!” Cho dù Tần Tu Viễn có đi cùng thì nàng cũng không trông cậy hắn có thể bảo hộ cho mình.
Thải Vi sửng sốt, cảm thấy tiểu thư trước mắt có chút không giống trước kia nữa. Lúc này, Minh Sương nói: “Phu nhân, lễ vật ngày mai về lại mặt không biết đã chuẩn bị tốt chưa? Tướng quân có đi hay không thì lễ vật vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hết.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ừm, còn có vài thứ nữa, sáng mai thức dậy chuẩn bị là được.”
Ngày mai đi thăm phụ thân mẫu nguyên thân, vốn định làm chút đồ ăn mang đi biểu lộ tâm ý nhưng nghe nói mẫu thân không ăn được gì nên đành phải chuẩn bị thứ khác cho mẫu thân. Nàng dứt lời, đăm chiêu trở về phòng.
Trong thư phòng, giờ phút này Tần Tu Viễn mới buông binh thư xuống, giữa mày hơi nhíu lại.
…..
Hôm sau, chính là ngày về thăm Đường gia. Trờ về lại mặt phải chú ý đến giờ lành, vì thế sáng sớm Thải Bình đã vào phòng ngủ.
“Tiểu thư, nên rời giường, hôm nay chúng ta cần… A? Tiểu thư đâu?” Thải Bình nhìn giường trống không thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nàng ra khỏi phòng ngủ liền đi vào bếp nhỏ. Quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn dậy sớm hơn, đã bận rộn trong bếp nhỏ một thời gian.
“Tiểu thư! Hôm nay là ngày lại mặt, tại sao vẫn còn bận rộn trong phòng bếp?” Thải Bình lẩm bẩm nhưng lại sợ nàng bị cảm lạnh nên khoác cho nàng ngoại bào. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười tiếp lấy ngoại bào, nói: “Hôm nay hồi phủ, ta muốn làm chút đồ nhắm rượu cho phụ thân.”
Thải Bình kỳ quái nói: “Tiểu thư biết làm đồ nhắm rượu từ bao giờ?”
Nhân sinh Đường các lão có hai thứ yêu thích, ngoài sách, thứ còn lại chính là rượu. Thường xuyên tìm người uống rượu luận thơ, nếu có ai có thể cùng ông uống đến tận hứng thì chính là cầu được ước thấy. Đáng tiếc, tửu lượng của ông quá tốt, những môn sinh hoặc đồng liêu của ông cũng không dám uống rượu cùng.
Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ nói: “Học được từ sách… Chỉ là muốn hiếu kính phụ thân một chút, rốt cuộc về sau cũng không thể ngày ngày kề cận phụng dưỡng.” Thải Bình hiểu ý tứ của nàng, thế nhưng vẫn nhịn không được tính tình bộc trực lại nói: “Tiểu thư thật là hiếu thuận, nhưng nếu lão gia quan tâm tiểu thư nhiều một chút, tiểu thư cũng sẽ không cực khổ đến như vậy…”
Tuổi nàng còn nhỏ, lại bày ra một bộ dáng khổ tâm: “Còn tưởng rằng gả cho một phu quân đỉnh thiên lập địa, ai biết lại thờ ơ với tiểu thư như thế…”
“Không cho bất kính với tướng quân!” Minh Sương từ bên ngoài đi vào, liền khẽ khiển trách Thải Bình.
“Ta nói chính là sự thật, tiểu thư nhà ta cũng không làm sai cái gì, vì sao tướng quân lại đối xử lạnh nhạt với tiểu như như vậy?” Thải Bình lẩm bẩm, đến nay tướng quân cũng không cùng tiểu thư viên phòng, chẳng lẽ muốn tiểu thư cô đơn cả đời?
“Tướng quân… Không phải là người như vậy… Ngài ấy… Có khả năng là chưa thấy phu nhân tốt đẹp như thế nào.” Trong lòng Minh Sương cũng biết những gì Thải Bình nói chính là lời thật, nhưng nàng cũng biết tướng quân ngoài lạnh trong nóng, chưa từng khắt khe với hạ nhân. Phu nhân tốt như vậy, thời gian lâu dần, tướng quân nhất định sẽ hiểu được. Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm muốn giúp phu nhân.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Ta như bây giờ không phải khá tốt sao?”
Nàng nói là thật, mỗi ngày đều có thể vui vẻ làm đồ ăn vặt, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn, quan điểm của người khác, nàng luôn luôn không quá để ý. Dứt lời, nàng cầm xẻng lên, mở nắp ra, bắt đầu đảo thức ăn trong nồi.
“Cạch cạch…” Âm thanh này khiến Minh Sương cùng Thải Bình ghé mắt nhìn. Minh Sương nhìn vào nồi, ánh mắt như toát ra ánh sáng: “Đây là cái gì? Thơm quá!”



