Cố Thanh Ninh cầm theo Cửu Trọng Liên, bên trong đã đốt đèn, cánh sen từ từ mở ra. Theo bước chân của nàng, cánh sen khẽ lay động giống như bị gió thổi qua.
Mấy nữ hài đều cảm thấy hứng thú vây quanh nàng, cũng may Cố Thanh Ninh luôn luôn hào phóng, nên đưa chiếc đèn này cho mấy người bọn họ thay phiên cầm lấy, mình thì đi ở một bên.
Cố Trạch Mộ đi đến cạnh nàng, thấy trên mặt nàng nở nụ cười cũng không nhịn được mà cong môi.
Nhưng vào lúc này, Bạch Sùng đi tới nói chuyện với Cố Trạch Mộ. Cố Thanh Ninh vốn nghĩ với tính cách của Cố Trạch Mộ thì có lẽ sẽ không thèm phản ứng với đối phương, không ngờ hai người lại trò chuyện, mà còn có vẻ rất ăn ý. Chỉ là Bạch Sùng vẫn cúi đầu nói chuyện với nói với Cố Trạch Mộ, nhìn qua có vẻ kì quặc.
Cố Thanh Thù cầm Cửu Trọng Liên lưu luyến không rời đưa cho Cố Thanh Vi, sau đó đi tới kéo cánh tay Cố Thanh Ninh. Lúc này, Cố Thanh Thù mới phát hiện Cố Thanh Ninh đang nhìn Bạch Sùng nói chuyện với Cố Trạch Mộ, nàng hơi kinh ngạc nói: “Khối băng nhỏ Trạch Mộ nhà chúng ta lại vui vẻ trò chuyện với người ngoài như thế, thật khó tin mà!”
Cố Thanh Ninh hơi buồn cười nói: “Cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, sao tỷ luôn bất hòa với ca ấy thế?”
“Ai bảo đệ ấy luôn dùng ánh mắt lạnh như băng trừng ta…” Cố Thanh Thù kề sát vào tai Cố Thanh Ninh mà nói: “Ta cảm thấy người đáng sợ nhất trong nhà chúng ta là Trạch Mộ, còn đáng sợ hơn tổ phụ nữa.”
Cố Thanh Ninh ngạc nhiên, nhưng cũng ngạc nhiên về sự nhạy cảm của Cố Thanh Thù. Dưới góc nhìn của nàng, Cố Trạch Mộ đã cố gắng đè ép khí thế của mình, nhưng có lúc vẫn vô tình để lộ ra một chút khiến cho Cố Thanh Thù bắt được. Nhưng mà dù sao cũng ở trong phủ Uy Quốc công, ngày sau nếu Cố Trạch Mộ thật sự lấy thân phận thư đồng tiến cung bị người khác phát hiện thì chỉ sợ là phiền toái lớn.
Cố Thanh Thù nói xong chuyện Cố Trạch Mộ thì đổi chủ đề khác: “Muội biết chưa? Vị công tử Tạ gia kia nghị thân với đại tiểu thư phủ Vĩnh Thọ Hầu đấy!”
Cố Thanh Ninh hiểu nàng nói là Tạ Trường Phong và Trương Minh Huyên thì hơi ngây ngốc: “Tỷ biết tin này từ đâu?”
“Ta có nguồn tin của mình.” Cố Thanh Thù dương dương đắc ý, nói tiếp: “Nhưng mà y phối với Trương đại tiểu thư kia cũng thật đáng tiếc.”
Cố Thanh Ninh bị giọng điệu ông cụ non của nàng làm cho tức cười: “Sao tỷ lại thấy đáng tiếc?”
“Y đường đường là một người thanh lưu xuất thân giải Nguyên, dáng vẻ khí phách tài hoa hơn người, thế nào cũng nên phối với tài nữ chứ! Trương Minh Huyên thì sao, ngoại trừ gương mặt kia thì cũng chẳng có ưu điểm gì…”
Cố Thanh Ninh lại biết từ sau chuyện của Tạ Chiết thì Tạ gia trở thành trò cười, thanh lưu cũng không muốn kết thân. Bây giờ Tạ gia muốn trở lại trung tâm quyền lực kinh thành thì kết thân với phủ Vĩnh Thọ Hầu là một cách hay.
Mà ở một bên khác, Hạ Nghi Niên, Liễu thái phó và Phương Thận cũng đang nói đến Tạ Trường Phong.
Phương Thận nói: “Ta đã xem qua văn chương của Tạ Trường Phong này rồi, cũng rất ưu tú, nhất định thành tích kỳ thi mùa xuân năm nay sẽ không tệ. Lại xem cách y đối nhân xử thế cũng xem như ưu tú, ngày sau ở lại kinh thành từ từ toan tính chưa chắc sẽ không nâng đỡ được Tạ gia thêm lần nữa. Nhưng mà dùng cách kết thân gia để ở lại kinh thành cũng vì lợi trước mắt quá rồi.”
Hạ Nghi Niên cũng lắc đầu: “Cũng không chắc, mặc dù chuyện của Tạ Chiết khiến Tạ gia mất mặt nhưng qua mấy năm người ta cũng quên mất. Song, lúc này y nông nổi như thế, chỉ sợ ngày sau sẽ khiến người ta xem thường.”
“Sao hai người biết Tạ Trường Phong chỉ vì cái trước mắt mà không phải Tạ gia?” Đột nhiên Liễu thái phó nói .
Hai người đều sửng sốt, Phương Thận nhíu mày mở miệng nói: “Chẳng lẽ Tạ gia suy tàn đến mức này rồi?” Sau khi nói xong ông ngậm miệng lại, từ khi từ tiên đế bắt đầu trọng dụng hàn môn, thanh lưu thế gia và quý tộc hào môn đều sống không tốt lắm. Khoảng mười năm nay, Tạ gia chưa từng đi vào trung tâm quyền lực kinh thành này. Một gia tộc lớn như thế phải sống nhờ thế lực cũ đúng thật là hơi giật gấu vá vai.
Ba người ý thức được vấn đề này hơi sâu xa nên ăn ý không nhắc đến nữa.
Lúc này, Hạ Nghi Niên cũng để ý tới Cố Trạch Mộ và Bạch Sùng trò chuyện vui vẻ thì hơi giật mình: “Tiểu tử này, thật đúng là hiếm khi thấy hắn đối đãi với người ta bằng con mắt khác.”
Liễu thái phó cố ý trêu chọc: “Cái gì gọi là hiếm khi thấy hắn đối đãi bằng con mắt khác, chỉ có mình ông hiếm có được thôi.”
Hạ Nghi Niên bị chặn họng, chế giễu lại: “Rõ ràng là ta không chào đón tiểu tử thúi này thôi!”
Liễu thái phó lắc đầu cười, Phương Thận cố ý nói: “Trên miệng ông nói thế nhưng không biết trong lòng để ý đến tiểu tử này thế nào đâu. Lúc trước nói tạm thời làm lão sư, viết xong sách sẽ từ chức, ta thấy lúc viết xong ông còn không nỡ rời đi đâu!”
“Hừ, nói bậy bạ gì đó!” Hạ Nghi Niên bị bóc trần, ra vẻ trấn định nói: “Không phải ta đây còn chưa viết xong sách sao! Hai người chờ đó, viết xong sách ta sẽ từ chức.”
Ai ngờ chỉ thấy hai hảo hữu nở nụ cười ngầm hiểu nhau khiến cho Hạ Nghi Niên không thể giữ được vẻ mặt lạnh nhạt nữa.
Đám người cười nói, nhanh chóng đi đến tửu lâu mà Liễu thị và Đào thị đang ngồi.
Liễu thị cũng không ngờ nhóm người Cố Vĩnh Diệm đi xem hoa đăng lại lôi một đám người trở về. Càng không nói đến trong đám người còn có cha ruột của nàng, điều này khiến nàng càng kinh ngạc hơn: “Cha, sao cha lại gặp nhóm người phu quân thế?”
Liễu thái phó nói chuyện vừa mới xảy ra ở cửa hàng hoa đăng ra.
Liễu thị và Đào thị nhìn nhau, hai người cùng thấy được vẻ giật mình trong mắt đối phương. Đào thị biết Cố Trạch Mộ rất thông minh, nhưng không ngờ hai giải Nguyên không trả lời được câu đố mà hắn lại trả lời được. Trái lại Liễu thị bình tĩnh hơn, dù sao đố đèn cũng không phải làm văn, Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc nhanh nhẹn, giải được đố đèn cũng bình thường.
Đợi đến khi tiết hoa đăng kết thúc thì ba huynh đệ Cố gia phải chuẩn bị xuất phát đi Tây Bắc.
Cũng không biết là ai đề nghị mà đám nữ hài tử đều không hẹn mà cùng quyết định thêu hầu bao cho phụ thân. Không biết Cố Vĩnh Hàn làm thế nào mà biết được tin tức này, nhiều lần y cố ý đến cạnh Cố Thanh Ninh, lắp bắp nghe ngóng tiến độ nàng thêu hầu bao.
Cố Thanh Ninh hơi đau đầu, bàn về nữ công nàng thật sự không muốn làm. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của cha ruột, lại nghĩ đến hai vị bá phụ đều có nữ nhi làm hầu bao, nàng cũng không thể để Cố Vĩnh Hàn không có được.
Vì thế nàng thở dài, quyết định khiêu chiến bản thân mình một chút.
Vì thế bọn tỷ muội Cố gia thấy Cố Thanh Ninh đến phòng thêu đều khiếp sợ mở to hai mắt, ngay cả sư phụ dạy nữ công cũng suýt chút nữa bị kim đâm vào tay.
Từ một năm trước, khi Cố Thanh Ninh bắt đầu học nữ công thì sư phụ dạy nữ công phải suy đoán nàng thêu cái gì trong mớ chỉ thêu rối loạn kia, bà cảm thấy quá mệt mỏi. Sau khi Cố Thanh Ninh từ bỏ nữ công, hai bên đều khẽ thở ra, may mà chịu buông tha cho nhau.
Nhưng chỉ cách một năm, sư phụ dạy nữ công đã dần quên thất bại lúc trước, thấy Cố Thanh Ninh nhất định muốn thêu hà bao, bà thể hiện vô cùng nhiệt tình, còn giúp nàng chọn hoa văn cây trúc đơn giản nhất, lại phối màu, kiên nhẫn dạy nàng bắt đầu thêu.
Cố Thanh Ninh thấy cây kim trên tay sư phụ rất dễ dàng, nhưng khi đến tay nàng thì mỗi lần đâm xuống đều không đúng vị trí, khiến nàng rất buồn rầu. Cuối cùng thật vất vả mới thêu được một chút, nhưng mà cây trúc mảnh mai lại bị thêu thành cây tùng, còn tay của nàng bị kim đâm một đống lỗ.
Cố Thanh Ninh hiếm khi cố chấp như thế, quyết tâm phải thêu xong hà bao này.
Vì nàng muốn thêu xong trước khi Cố Vĩnh Hàn rời đi nên thậm chí nàng còn cầm hà bao đến lớp học thêu, thêu đến mức hơi tẩu hỏa nhập ma.
Có điều cố gắng vẫn có hiệu quả, Cố Thanh Ninh cầm hà bao đã thêu xong một nửa lên quan sát, ai ngờ đột nhiên Liễu Tử Ký tiến tới cướp đi hà bao của nàng.
Cố Thanh Ninh phản ứng kịp đưa tay giật lại, không ngờ nàng vừa động đã khiến khung thêu bị đổ, mà Liễu Tử Ký đã mượn cơ hội đó chạy thoát. Hắn không dám đối đầu với Cố Thanh Ninh, giơ cao hà bao trong tay, không thể tin mà nói: “Đây là thứ làm muội bận rộn mấy hôm nay? Cái này… Cái này là cái gì thế?”
Cố Thanh Ninh sầm mặt lại, đang chuẩn bị giáo huấn tiểu tử thúi này thì không ngờ có một bàn tay duỗi ra từ sau lưng Liễu Tử Ký, cướp hà bao đi.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, mà Cố Trạch Mộ lấy hà bao lại bình tĩnh đi qua. Hắn nhìn hà bao kia sau đó nhíu mày nhìn về phía hai người: “Đây là cái gì?”
Cố Thanh Ninh: “…”
Liễu Tử Ký cười ha ha: “Đệ cũng không nhìn ra cái gì sao! Đây là hà bao mà Thanh Ninh thêu đấy!”
Cố Trạch Mộ sững sờ nhìn hoa văn xiêu vẹo trên hà bao kia, thật sự không thể nào dối lòng khen ngợi được, đành phải ho một tiếng: “Chẳng ai hoàn mỹ cả, luôn có một vài chuyện không làm được…”
Cố Thanh Ninh tức giận giật lấy hà bao trong tay Cố Trạch Mộ, hừ một tiếng nặng nề rồi quay người rời đi.
Cố Trạch Mộ vô thức đi mấy bước theo sau nàng, nhưng lại ngừng lại.
Liễu Tử Ký không để ý vẫn ở sau lưng chế giễu Cố Thanh Ninh, không ngờ đột nhiên trời đất quay cuồng, lại bị Cố Trạch Mộ ném xuống đất. Hơn nửa ngày hắn mới hoàn hồn lại, vô cùng oan ức nói: “Trạch Mộ, ta không chế giễu đệ! Đệ đánh ngã ta làm gì!”
Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Huynh bắt nạt muội muội ta, ta thay muội ấy bắt nạt lại, có chuyện gì không đúng sao?”
Liễu Tử Ký: “…” Đột nhiên hắn cảm giác được mình là con một không có huynh đệ tỷ muội thật đáng thương.


