Sau khi khỏi bệnh Cố Thanh Ninh lại tới gia thục lần nữa, Tiêu Diễn Chi vội vàng dạy nàng học bù. Cố Trạch Mộ yên lặng ở một bên nhìn xem, Cố Thanh Ninh âm thầm liếc qua, xoay người cho hắn nhìn ót.
Cố Trạch Mộ buồn bực trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải một mình ngồi một bên tức giận, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Cố Thanh Thù xoa xoa đôi bàn tay lên cánh tay đang nổi da gà, đụng đụng Cố Thanh Chỉ: “Đại tỷ, tỷ có cảm thấy hơi lạnh không?”
Cố Thanh Chỉ đang tập trung viết chữ, nương của nàng vừa mới nhận được tin tức đại ca sẽ trở về vào Trung thu, nói rõ muốn xem các nàng học hành thế nào. Đợt trước các nàng đi Thiên Phật Tự chơi mấy ngày, sau khi trở về thì Nhị thẩm cũng thả lỏng, đến mức lúc này phải liều mạng ở đây mà học thêm.
Cố Thanh Chỉ nghe Cố Thanh Thù hỏi thế thì ngẩng đầu, mờ mịt cảm nhận: “Không có mà.”
Cố Thanh Thù bị đại tỷ chậm chạp làm cho tức chết, nàng kéo tay áo của Cố Thanh Chỉ, chỉ về Cố Trạch Mộ: “Tỷ xem Trạch Mộ…”
Cố Thanh Chỉ hơi không hiểu nhìn sang: “Trạch Mộ thế nào?”
“Tỷ không cảm thấy ánh mắt Trạch Mộ rất dọa người sao?”
“Vẫn ổn mà.” Cố Thanh Chỉ nói: “Đổi lại ta là Trạch Mộ, người ngoài chiếm lấy muội muội ta như thế thì ta cũng tức giận.”
“Là như thế sao?” Cố Thanh Thù luôn cảm thấy kì lạ ở chỗ nào đó.
“Được rồi, muội đừng để ý đến đệ ấy nữa, ta còn phải mau học đây!” Cố Thanh Chỉ phất phất tay đuổi nàng đi.
Cố Thanh Thù không hiểu, hừ một tiếng đi đến một bên.
Bên này, Tiêu Diễn Chi tỉ mỉ giảng bài mà tiên sinh đã dạy cho Cố Thanh Ninh nghe, lại nghiêm túc hỏi: “Thanh Ninh muội muội, muội nghe hiểu không? Có cần ta lặp lại lần nữa không?”
Thật ra những thứ này Cố Thanh Ninh đã biết từ sớm, nhưng thấy gương mặt nhỏ nghiêm túc của Tiêu Diễn Chi, lại dùng giọng nói trẻ con giảng bài thì trong lòng vui vẻ, vốn dĩ trong lòng còn tức giận với Cố Trạch Mộ vì chuyện này mà cũng biến mất.
Tiêu Diễn Chi giảng xong bài, bảo Cố Thanh Ninh nghỉ ngơi một hồi, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì mà nói: “Đúng rồi, Thanh Ninh muội muội, mới đây cữu cữu ban thưởng cho phủ chúng ta rất nhiều cá chép, chơi cũng vui, muội có muốn tới chơi không?”
Cố Thanh Ninh suy nghĩ, nàng nghe nói lúc nàng bị bệnh, Nguyên Gia vô cùng lo lắng, đã tới phủ nhiều lần, còn mời ngự y trong cung đến. Cho dù thế nào thì lúc này sức khỏe nàng cũng tốt rồi, cũng nên đi thăm Nguyên Gia.
Vì thế Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Được, đến lúc đó ta với huynh đi phủ công chúa.”
Tiêu Diễn Chi vui vẻ đồng ý.
Mà Cố Trạch Mộ ở một bên nghe bọn họ nói chuyện thì đột nhiên xen vào: “Ta cũng đi.”
Cố Thanh Ninh: “… Diễn Chi chỉ mời muội.”
Cố Trạch Mộ nhìn Tiêu Diễn Chi, Tiêu Diễn Chi chớp mắt: “Nhưng mà Trạch Mộ, không phải lần trước đệ nói không muốn xem sao?”
Cố Trạch Mộ: “…” Sao trí nhớ của tiểu tử này tốt như thế?
Cố Thanh Ninh cười nhạo nói: “Ha ha ha, Diễn Chi làm tốt lắm!”
Ai ngờ Tiêu Diễn Chi lại cười híp mắt phá vỡ sự đắc ý của nàng: “Không sao nha, nếu như Trạch Mộ muốn đi thì cùng đi nào!”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của nàng, nhịn không được mà cười lên, cố ý nói: “Diễn Chi làm tốt lắm.”
Tiêu Diễn Chi nhìn chung quanh một chút, không biết bọn họ đang khịa nhau, nhưng cũng biết Cố Trạch Mộ đồng ý đi phủ công chúa, y cười thỏa mãn: “Vậy quyết định thế nhé!”
Thừa dịp Tiêu Diễn Chi đi ra ngoài tìm người đưa tin cho trưởng công chúa Nguyên Gia, Cố Thanh Ninh hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trạch Mộ: “Lật lọng, ngươi có phải nam nhân không hả?”
Cố Trạch Mộ bình tĩnh: “Bây giờ ta vẫn chỉ là đứa bé.”
Cố Thanh Ninh: “!!!”
Cố Thanh Ninh cảm thấy sau khi Cố Trạch Mộ trùng sinh thì càng lúc càng khó đối phó, hắn không chỉ càng lúc càng gian trá, hơn nữa bây giờ cũng không cần thể diện.
Nhưng mà cho dù Cố Thanh Ninh phản đối thế nào, đến ngày nghỉ nàng vẫn phải cùng với Cố Trạch Mộ ngồi xe ngựa đi phủ công chúa.
Bởi vì đi phủ công chúa cho nên Đào thị rất yên tâm, chỉ cho Lục Liễu và Xuân Anh đi theo.
Hai người cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trước nay chưa từng có, hận không thể núp vào góc khuất làm người tàng hình. Chỉ có Tiêu Diễn Chi giống như không có cảm giác, vẫn lôi kéo Cố Thanh Ninh nói chuyện.
Ở trước mặt người ngoài, Tiêu Diễn Chi vẫn rất lạnh lùng, ngay cả một chữ cũng lười nói. Nhưng khi ở trước mặt Cố Thanh Ninh, y dần dần có khuynh hướng nói nhiều, có đôi khi khiến Cố Thanh Ninh phải cảm khái, cháu trai của Tiêu cữu, nhưng không học một đống ưu điểm của Tiêu Trạm mà sai lại học tật xấu này chứ?
Nhưng mà cũng vì Tiêu Diễn Chi luôn nói chuyện cũng làm cho sự chú ý của Cố Thanh Ninh dời khỏi Cố Trạch Mộ, tốt xấu gì cũng hóa giải cảm xúc buồn bực.
Chờ đến phủ công chúa, trưởng công chúa Nguyên Gia đã đứng chờ.
Bởi vì ở trước mặt người ngoài, Cố Thanh Ninh giả vờ muốn hành lễ, nhưng Nguyên Gia vội vàng ngăn cản. Biết bọn họ muốn đi xem cá chép, nàng còn đặc biệt cho người lấy điểm tâm và nước trà đặt ở đình giữa hồ.
Sau khi uống một hồi trà, lại chơi cá chép một lúc, Nguyên Gia mới nói với Tiêu Diễn Chi: “Không phải trước đó con có một bộ cung tiễn nhỏ nói muốn cho Trạch Mộ xem sao? Không thì con dẫn Trạch Mộ đi viện của mình chơi một lúc đi.”
Lúc này Tiêu Diễn Chi mới nhớ ra: “Đúng thế.” Y lập tức muốn kéo Cố Trạch Mộ đi viện của mình.
Cố Trạch Mộ lại ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nguyên Gia cảm thấy hơi kì lạ: “Trạch Mộ, sao không cùng đi chơi với Diễn Chi?”
Cố Trạch Mộ vẫn giữ dáng vẻ không bị lay động.
Cố Thanh Ninh nhìn Tiêu Diễn Chi có vẻ tủi thân, trên mặt lộ ra ý cười: “Muội cũng muốn nhìn cung tiễn của Diễn Chi, nếu không thì huynh lấy ra chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Lúc này Tiêu Diễn Chi mới vui vẻ trở lại, dùng sức gật gật đầu, chạy về phía viện của mình.
Tiêu Diễn Chi vừa đi, Cố Thanh Ninh lại liếc mắt ra hiệu cho Nguyên Gia.
Nguyên Gia hiểu nàng có chuyện muốn nói với mình, mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu vì sao không cho nàng đẩy Cố Trạch Mộ đi, nhưng vẫn nghe lời vẫy lui bọn nha hoàn.
Đợi sau khi bọn nha hoàn rời đi, Nguyên Gia nhịn không được nói: “Thanh Ninh…”
Cố Thanh Ninh liếc mắt nhìn Cố Trạch Mộ, không cam lòng nói: “Đây là phụ hoàng của con.”
Chân của Nguyên Gia mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên đất.
“Có… Có ý gì?”
Thật ra Cố Trạch Mộ cũng đoán được Nguyên Gia biết thân phận của Cố Thanh Ninh, thấy dáng vẻ hoảng sợ của Nguyên Gia, lúc này mới mở miệng: “Chính là ý mà con hiểu.”
Nguyên Gia khiếp sợ nhìn Cố Thanh Ninh: “Nhưng mà không phải mẫu hậu nói…”
… Nói đứa nhỏ này tè ra quần, không thể nào là phụ hoàng sao?
Nguyên Gia dùng tia lí trí cuối cùng nuốt nửa câu còn lại xuống, chỉ cảm thấy đầu óc như bị bỏ vào chuông lớn của Thiên Phật Tự, ong ong vang lên.
Cố Thanh Ninh cũng rất buồn phiền, sao nàng có thể nghĩ ra được Cố Trạch Mộ còn tới trễ hơn nàng, lúc đó khiến cho nàng nhầm lẫn, để nàng lướt qua sự thật chứ.



