Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ vừa nhìn nhau, chỉ thấy đôi mắt màu đen của hắn giống như sâu không thấy đáy, hoàn toàn khác với vẻ trong veo của trẻ con. Cố Thanh Ninh giật mình kêu lên, đang muốn nhìn kỹ thì Cố Trạch Mộ đã nhắm mắt lại.
Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho Cố Thanh Ninh tưởng rằng mình thấy ảo giác.
Nhưng mà nàng chưa kịp nghĩ lại thì bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng bước chân cộc cộc, nàng đã biết là nhóm ca ca tỷ tỷ lại tới.
Cố Thanh Chỉ kéo tay Cố Thanh Thù, một tay kéo Cố Trạch Hạo. Cố Trạch Hạo mới hai tuổi, mập mạp, đi đường lắc lư nhìn vô cùng ngây thơ.
Cố Thanh Chỉ là trưởng nữ của thế tử Cố Vĩnh Huyên và Chu thị, mặc dù chỉ có năm tuổi nhưng nhìn đã ra dáng trưởng tỷ. Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo là con của Liễu thị, so với Cố Thanh Thù tinh nghịch thì tính cách Cố Trạch Hạo càng giống cha, tính tình vô cùng tốt, cho dù nhìn thấy ai cũng cười dễ gần.
Ngoại trừ ba người họ, Chu thị còn sinh đại thiếu gia Cố Trạch Vũ và tam tiểu thư Cố Thanh Vi. Cố Trạch Vũ đi học ở thư viện, cho nên đến nay cũng không thấy đến. Cố Thanh Vi cũng hơn một tuổi, còn trong ngực nhũ mẫu bú sữa mẹ, đương nhiên không thể chạy loạn với ca ca tỷ tỷ.
Cố Thanh Chỉ dẫn bọn họ đến bên giường nhưng lại chỉ cho bọn họ ở bên giường nhìn đệ đệ muội muội.
Cố Thanh Ninh nghe giọng nói trẻ con bên tai, không biết làm sao lại cảm thấy thật buồn cười.
Cố Thanh Thù tỏ ra vui vẻ: “Đại tỷ, tỷ nhìn tứ muội cười với muội này!”
Cố Trạch Hạo dùng chân ngắn nhảy nhảy, cũng muốn nhìn muội muội. Cố Thanh Chỉ vội vàng đỡ thằng bé lên, lại cũng chỉ mới úp sấp trên giường. Ba đứa nhỏ nhìn lúm đồng tiền trên mặt của Cố Thanh Ninh, phát ra tiếng kêu khác nhau.
Đúng lúc này, Lý ma ma đẩy cửa ra, thấy dáng vẻ của bọn trẻ thì không nhịn được mà cười một tiếng: “Mộ ca nhi và Ninh tỷ nhi đang ngủ mà, mấy vị thiếu gia, tiểu thư đến ăn chút điểm tâm đi.”
Cố Thanh Thù chu mỏ một cái: “Tứ muội thức dậy rồi!”
“Được, được rồi, nhưng mà các con mới đi tới đây, mặt trời chói chang như thế, không thấy nóng sao?”
Đào thị tự mình bưng một chiếc mâm đến, trên mâm đặt mấy chiếc đĩa nhỏ, hoa quả được cắt thành từng miếng bày lên đó, sau đó rưới sữa đông lên. Bởi vì mấy đứa còn nhỏ cho nên không dám bỏ đá, sữa đông cũng chỉ được ướp trong nước giếng lạnh, khi đem ra còn hơi lạnh thôi.
Dù sao tuổi của Cố Thanh Chỉ cũng lớn hơn một chút, nhìn thấy Đào thị sẽ ngoan ngoãn dẫn đầu hành lễ. Cố Thanh Thù thì nhanh chóng kéo đệ đệ chạy qua bên cạnh Đào thị, ngọt ngào kêu “Tam thẩm thẩm” rồi quấn quanh bên nàng.
Đào thị vốn thích trẻ con, càng không nhắc đến mấy đứa bé này vô cùng nhu thuận hiểu chuyện. Mỗi lần bọn chúng chạy tới, Đào thị đều làm đồ ăn ngon, điểm tâm để chiêu đãi bọn chúng.
Giọng nói bi bô của trẻ con và giọng dịu dàng của Đào thị tạo thành một bài nhạc tươi đẹp. Cố Thanh Ninh nghe thế cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Cơn buồn ngủ dâng lên, nàng ngáp một cái, liếc mắt nhìn Cố Trạch Mộ bên cạnh, sau đó chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mặc dù Cố Trạch Mộ từ từ nhắm hai mắt nhưng trong lòng như dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn vốn nghĩ mình chết rồi, nhưng không ngờ mình còn sống.
Từ một đời đế vương lại biến thành một đứa trẻ mới chào đời, dù cho từ trước đến nay Tiêu Dận anh minh quả quyết nhưng giờ phút này trong đầu cũng như mớ bột nhão, không biết phải làm gì mới tốt.
Từ nhỏ, Tiêu Dận đã biết nhẫn nhịn che giấu, gặp chuyện chưa từng bối rối, hắn vốn cho rằng cho dù mình gặp chuyện gì cũng đều có thể giải quyết ngay ngắn rõ ràng. Nhưng lúc này hắn lại là một đứa trẻ nói cũng không biết nói, thậm chí ngay cả bò cũng không bò, dù hắn có mưu kế thì có thể làm được gì chứ.
Trong giây phút này, hắn lại cảm nhận được một chuyện hoang đường buồn cười, sớm biết như thế không bằng để hắn chết đi. Nói gì mà đế vương là con rồng được trời cao bảo hộ, kết quả bảo hộ thế sao?
Tiêu Dận phát tiết một trận trong lòng, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại. Trong tình cảnh này, hắn ngoại trừ tiếp nhận và thích ứng thì chẳng lẽ còn có cách khác sao? Nếu biểu hiện quá mức khác lẽ thường chỉ sợ bị người ta xem là yêu quái mà thiêu chết.
Tiêu Dận âm thầm thở dài trong lòng, lơ đãng nhìn thấy Cố Thanh Ninh đang ngủ bên cạnh, hắn biết đây là muội muội sinh đôi của hắn.
Tiêu Dận nhìn đối phương, vậy mà lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Hắn hơi không hiểu, cảm giác thân thiết này không thể gạt bỏ, cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận đây là sự liên hệ máu mủ thần bí.
Bên tai nghe hơi thở của Cố Thanh Ninh, giống như hắn bị lây sự buồn ngủ, vô thức ngủ thiếp đi.
Cố Thanh Ninh phát hiện, dường như sau khi Cố Trạch Mộ khỏi bệnh giống như biến thành người khác. Lời nói này có vẻ hơi buồn cười, dù sao nhìn được sự khác biệt trên mặt một đứa bé là một chuyện rất khó khăn, nhưng cảm giác này của Cố Thanh Ninh cực kì mãnh liệt.
Ví dụ như khi bọn người Cố Thanh Chỉ chạy đến, lúc trước Cố Trạch Mộ sẽ thỉnh thoảng mở to mắt cười ngây ngô hai tiếng với nhóm ca ca tỷ tỷ, bây giờ chỉ im lặng nhìn bọn họ, sau đó quay đầu ngủ thiếp đi.
Lại ví dụ như, lúc trước cho dù Cố Trạch Mộ bú sữa mẹ hay đi tiểu đều rất ngoan ngoãn, nào giống như bây giờ, chỉ cần nhũ mẫu cho bú thì hắn sẽ gào khóc, cuối cùng chỉ có thể dùng muỗng nhỏ cho hắn ăn một chút cháo. Chu thị lại cho người tìm một con dê từ trong điền trang, miễn cưỡng đút như thế. Mà mỗi lần thay tã cho hắn, gương mặt của hắn lại nhăn nhó, cả người giống như bị vây trong sương mù, làm cho nhũ mẫu lo lắng sẽ mất việc càng nơm nớp lo sợ hơn.
Nhưng mà những chuyện này chỉ có Cố Thanh Ninh nghi ngờ, ít ra là từ bên ngoài nhìn vào thì Cố Trạch Mộ chỉ là một đứa bé xấu tính mà thôi. Vương đại phu cũng đã nói, tiểu hài tử không ổn định, tính cách thay đổi cũng rất bình thường, chứ đừng nói trước đó Cố Trạch Mộ còn bị bệnh nặng như thế. Khi trưởng thành, sau khi bị một trận bệnh nặng thì tính cách cũng thay đổi, trên người tiểu hài tử xảy ra chuyện như thế là vô cùng bình thường.
Đào thị không nghi ngờ gì, sau khi Cố Trạch Mộ khỏi bệnh thì đối với hắn lại thêm mấy phần yêu thương, thấy thế cũng chỉ dặn dò nha hoàn và nhũ mẫu càng thêm cẩn thận mà thôi.
Tình hình như thế vẫn duy trì đến lúc hai người tám, chín tháng, lúc này đã là mùa đông, phủ Uy Quốc công đốt địa long, trong phòng ấm như ngày xuân.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đều mặc áo mỏng, Cố Thanh Ninh nằm sấp trên giường, trước mặt Đào thị cầm đồ chơi đùa nàng, mà dường như Cố Trạch Mộ chướng mắt hoạt động này, vẫn một mình cầm vòng cửu liên mà chơi.
Đương nhiên Cố Thanh Ninh cũng chướng mắt, sao nương mỹ nhân của nàng lại nhạy cảm như thế. Lúc trước, Đào thị vẫn dạy bọn họ nói “Cha” và “Nương”, Cố Trạch Mộ không thích. Cố Thanh Ninh cũng cảm thấy gọi một nữ nhân mà nhỏ tuổi hơn mình kiếp trước thật sự hơi xấu hổ. Đào thị dạy hơi nửa tháng cũng không có chút động tĩnh, suýt chút nữa tưởng hai bọn họ câm điếc, không chỉ vội vàng tìm đại phu mà còn thầm chảy nước mắt mấy lần.
Cố Thanh Ninh tự nhận mình là cô nương tốt tâm địa thiện lương, ân oán rõ ràng, cũng không đành lòng thấy Đào thị vì một chuyện nhỏ như thế mà suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Suy nghĩ kỹ một chút, dù sao Suy nghĩ kỹ một chút Đào thị cũng là mẫu thân sinh ra bọn họ, mang thai mười tháng đau đớn mới sinh ra được, cho bọn họ sinh mệnh. Cố Thanh Ninh là nữ nhân, biết sinh con có bao nhiêu đau đớn, nếu bỏ qua chuyện kiếp trước kia kêu nương cũng đúng. Lòng nàng mềm nhũn, không nể mặt mà mở miệng.
Đào thị vô cùng vui mừng, đêm đó nàng viết ba bức thư nói cho Cố Vĩnh Hàn biết tin tức tốt này.
Mà sau khi Cố Thanh Ninh mở miệng nói từ này ra thì cũng không còn mâu thuẫn vậy nữa, mỗi ngày đều ngọt ngào kêu một tiếng, Đào thị có thể vui vẻ cả buổi sáng.
Không nghĩ tới chuyện này vừa qua đi, Đào thị lại bắt đầu thu dọn để bọn họ học bò. Cố Thanh Ninh biết vậy chẳng làm, nhưng mà nhìn gương mặt tươi cười tràn ngập cổ vũ của Đào thị thì đành phải bất đắc dĩ thở dài. Nàng chống tay chân mềm nhũn, dưới ánh mắt của Đào thị dịch chuyển về phía trước mấy bước. Đào thị lập tức có dáng vẻ cảm động sắp rơi lệ, dường như nàng làm chuyện gì kinh thiên động địa lắm. Cố Thanh Ninh vốn hơi không cam lòng cũng tan rã trong dáng vẻ yêu thương không chút nào giữ lại này. Nàng cam chịu nghĩ, cũng xem như là hiếu thuận vậy.
Đang lúc mẫu từ nữ hiếu, màn cửa nặng nề bị xốc lên, đại nha hoàn Hồng Đậu bên người Chu thị đến trước mặt Đào thị hành lễ, sau đó nói rõ ý đồ đến.
Lúc này sắp đến tết, tuy nói là đang kỳ quốc tang, không thể ngang nhiên tổ chức tiệc rượu, nhưng cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, còn có thăm viếng thông gia là không thể thiếu. Đào thị là con dâu nhỏ, theo lý chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng mà Chu thị cẩn thận đưa lễ vật đưa đến Đào gia cho Đào thị xem qua, để Đào thị cân nhắc một chút. Còn nữa, Đào thị đi theo học thêm vài thứ, mai này ra ngoài qua lại với người ngoài cũng không lúng túng.
Đào thị không dám chậm trễ, bảo Lý ma ma và nhũ mẫu trông nom hài tử, nha hoàn Lục Liễu vội mặc áo bông cho nàng, lại mặc áo choàng thật dày, lúc này mới theo Hồng Đậu vội vàng đi vào viện của Chu thị.
Sau khi Đào thị đi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Lý ma ma và bọn nha hoàn may y phục cho hai đứa bé, Cố Trạch Mộ ném vòng cửu liên này nọ qua một bên, mắt nhìn về phía lư hương đang dốt. Vậy mà trên gương mặt non nớt lại xuất hiện vẻ trầm tư.
Cố Thanh Ninh nhìn hắn, nghi ngờ trong lòng càng nhiều. Nàng và Cố Trạch Mộ là do một mẹ sinh ra, nàng là vong hồn trùng sinh, có phải Cố Trạch Mộ cũng không đơn giản? Nhưng sau khi nàng quan sát một hồi, ngoại trừ Cố Trạch Mộ có tính cách không thích người ngoài thì dường như cũng không có gì không đúng.
Cố Thanh Ninh suy nghĩ, chậm rãi bò đến bên cạnh Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ cảm thấy động tĩnh bên cạnh thì lấy lại tinh thần từ trong trầm tư. Hắn thấy muội muội của mình nằm bên cạnh, đôi mắt tròn trịa nhìn hắn chằm chằm.
Trong lòng Cố Trạch Mộ mềm nhũn, không biết vì sao hắn có cảm giác quen thuộc với Cố Thanh Ninh. Thật ra hắn không phải là người xem trọng tình thân, cho dù Đào thị yêu thương thế nào thì trong lòng hắn không hề có chút xúc động, nhưng mà nhiều lần phá lệ đối với trên người Cố Thanh Ninh.
Ngay khi hai người nhìn nhau, bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng nổ vang, một chuỗi tiếng “Ầm ầm” vang lên.
Tất cả mọi người giật nảy mình, Lý ma ma chạy đến trước, ôm hai đứa bé, sờ lấy trán bọn nhỏ không để lộ tên ra. Trẻ con hồn nhẹ, bà chỉ sợ bọn chúng bị tiếng sấm dọa mất hồn.
Mặc dù Cố Thanh Ninh cũng giật nảy mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngược lại là Cố Trạch Mộ khẽ nhíu lông mày một cái.
Dân gian có ngạn ngữ: Sấm vang ngày đông, mọi chuyện không thành, sâu không núp, lính nổi dậy.
Chỉ sợ không phải điềm tốt lành gì.



