Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 3: 03

Chương 3: 03

8:27 sáng – 24/05/2025

Đào thị cảm thấy mình trái tim của mình sắp bị đứa bé dễ thương này làm cho mềm nhũn thành vũng nước, lập tức nín khóc mỉm cười: “Thẩm thẩm không khóc, cảm ơn Thù Nhi, con có muốn đến xem đệ đệ muội muội hay không?”
Cố Thanh Thù cúi thấp đầu, chỉ có thể trông mong được nhìn xem muội muội đệ đệ mà người lớn ôm. Được Đào thị cho phép, nàng lập tức hưng phấn mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Thật.”
Cố Thanh Thù vội vàng kéo đùi Liễu thị để Liễu thị ôm mình lên giường. Liễu thị bất đắc dĩ thở dài, chỉ mũi của Cố Thanh Thù: “Con khỉ nhỏ tinh nghịch này, đừng ầm ĩ thẩm thẩm và đệ đệ muội muội.”
Cố Thanh Thù vội vàng gật đầu, lúc này Liễu thị mới cởi giày bế nàng lên giường. Cố Thanh Thù dựa vào bên giường, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai đứa bé, nàng muốn đưa tay chọt một cái, nhưng đệ đệ muội muội quá nhỏ, nàng sợ sẽ đâm hỏng bọn chúng, nên chỉ có thể cắn đầu ngón tay chăm chú nhìn.
Đào thị thấy ánh mắt Cố Thanh Thù thì đưa tay kéo bàn tay nhỏ của nàng, khẽ đụng vào mặt một bé.
“Mềm quá!” Cố Thanh Thù đụng được vào đệ đệ muội muội mà mình luôn mong nhớ thì đã đủ hài lòng, dựa vào bên cạnh bọn chúng “Huyên thuyên” ngôn ngữ mà chỉ bọn họ mới hiểu.
Mấy người cũng Chu thị cũng không ở lâu, thấy Đào thị lộ vẻ mệt mỏi thì nhân tiện nói: “Chúng ta đi trước đi, để tam đệ muội nghỉ ngơi cho tốt.”
Liễu thị ôm lấy Cố Thanh Thù lưu luyến không rời, lại dặn dò Đào thị vài tiếng, lúc này mới cùng Chu thị rời đi.
Mẫn phu nhân đi sau một bước, chờ đến khi bọn họ đều đi thì mới nhìn về phía hai đứa bé, sắc mặt phức tạp nói với Đào thị: “Tủi thân cho con rồi.”
Đào thị lắc đầu liên tục: “Nương đang nói gì thế? Con không hề thấy tủi thân.”
Mẫn phu nhân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đi lên kéo chăn mền cho Đào thị: “Con đã gả vào Cố gia, sau này sẽ là người nhà. Con không cần quá cẩn thận, giữa người nhà sao lại không có đụng chạm chứ, nhưng tất cả mọi người sẽ không để trong lòng. Lúc trước con ở nhà mẹ đẻ thế nào thì bây giờ vẫn như thế. Nương biết con là đứa bé ngoan, sau này nếu có ai nói gì không dễ nghe thì cứ nói với nương hoặc đại tẩu của con, được chứ?”
Đào thị cảm động, nước mắt rưng rưng: “Nương…”
Mẫn phu nhân: “… Con đừng khóc…”
“Con dâu không muốn khóc, nhưng mà nước mắt… Lại muốn rơi xuống…”
Mẫn phu nhân thở dài trong lòng, bà không quen khuyên người như Chu thị, đành phải liếc mắt ra hiệu cho Lý ma ma. Lý ma ma chưa từng thấy Mẫn phu nhân khó xử như thế, bà nén cười trong lòng, trên mặt lại dịu dàng an ủi Đào thị, thật vất vả mới dỗ cho Đào thị không khóc nữa.
Đào thị ngượng ngùng nhìn bà bà: “Nương, sau này con sẽ cố gắng không khóc nữa.”
Mẫn phu nhân cũng biết có những người trời sinh thích khóc, từ khi Đào thị gả vào phủ Uy Quốc công thì vui vẻ cũng khóc, sợ hãi cũng khóc, chỉ nhìn thấy bông hoa cỏ non khô héo cũng muốn khóc. Bà nhân tiện nói: “Con không cần vì ta mà miễn cưỡng mình, nhưng mà trong tháng không nên khóc, tránh cho lúc đó khóc đến hỏng mắt.”
“Vâng, con nghe theo nương.”
Mẫn phu nhân nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận gật đầu của Đào thị thì nuốt lời muốn nói xuống, lại dặn dò những người trong viện một lần, lúc này mới rời đi.
Lúc Phụng Trường Ninh mơ mơ hồ hồ có ý thức thì phát hiện mình bị người ta ôm vào ngực. Nàng giật mình, đang muốn giãy dụa lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Ninh tỷ nhi đói bụng không?”
Ngay sau đó có một cái gì nhét vào miệng nàng, chất lỏng chảy vào xoa dịu sự đói khát. Lúc này, Phụng Trường Ninh mới từ trong sợ hãi mà bình tĩnh lại.
Đúng, nàng đã chết rồi.
Trong giây phút nghe Tiêu Dận qua đời, những oán hận, đau khổ dường như đều hóa thành tro bụi, gánh nặng trong lòng cũng tan biến, động lực sống mấy năm đó của nàng cũng không còn. Trong lòng Phụng Trường Ninh oán trách Tiêu Dận, thật là một người có thù tất báo, mình chết rồi còn kéo theo nàng.
Có lẽ bây giờ nàng chuyển thế đầu thai rồi, chẳng biết tại sao lại không uống canh Mạnh Bà, cũng không biết đầu thai đến nhà thế nào. Nàng cảm thấy trên mắt có một lớp màng, nhìn cái gì cũng không rõ ràng, đành phải tập trung nghe người xung quanh nói chuyện.
Đúng lúc này, dường như nàng cảm giác được mình bị đặt lên giường, hình như bên cạnh còn có một bóng dáng nho nhỏ, nàng tò mò quay đầu.
Nha hoàn Lục Liễu bên cạnh Đào thị vội nói: “Tam nãi nãi, người nhìn xem, tứ tiểu thư đang nhìn tam thiếu gia đó!”
Phụng Trường Ninh nghe nửa ngày mới hiểu được, thì ra mình còn một ca ca song sinh, cũng không biết rốt cuộc là người thế nào. Lúc nàng là đích trưởng nữ Phụng Trường Ninh của Phụng gia, nàng là đứa trẻ lớn nhất nhà, chỉ có duy nhất một đệ đệ ruột là Phụng Triển nhỏ hơn nàng sáu tuổi, nàng chưa bao giờ được trải nghiệm sự yêu quý của huynh trưởng.
Nghe Lục Liễu và Đào thị nói chuyện, nàng cũng biết ca ca của nàng tên là Cố Trạch Mộ, nàng tên là Cố Thanh Ninh, trong nhà phụ thân bọn họ đứng hàng thứ ba. Dường như bây giờ phụ thân đang có việc nên không hầu ở bên cạnh, lại nghe giọng nói chắc là ở kinh thành.
Đang lúc Phụng Trường Ninh, à không, bây giờ phải gọi là Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh đang vắt hết óc suy nghĩ kinh thành có nhà nào họ Cố thì lại nghe được một giọng nam tràn đầy nguyên khí: “Ngọc Nương! Ta về rồi!”
Cố Thanh Ninh lập tức cảm giác được một cơn gió lướt qua bên cạnh mình, sau đó là giọng vô cùng vui vẻ của Đào thị: “Phu quân!”
Hai người thổ lộ hết tình cảm, những người khác trong phòng thi nhau tránh đi, chỉ có Cố Thanh Ninh không có lựa chọn mà nghe đoạn đối thoại tràn ngập tình ý của bọn họ.
Cố Thanh Ninh đang suy nghĩ thân phận của phụ thân, ở kinh thành, họ Cố, gia cảnh rất tốt, xếp hàng thứ ba, tính cách không cứng rắn lắm, không biết vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc.
Nàng chưa kịp suy nghĩ ra thì Đào thị đã dẫn hắn đến xem hài tử: “Đây là ca ca Trạch Mộ, đây là muội muội Thanh Ninh.”
Cố Thanh Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào trong ngực to lớn, gần như còn ngửi được mùi mồ hôi bẩn, cũng không biết bao lâu chưa thay y phục rồi. Nàng lập tức giãy dụa.
Cố Vĩnh Hàn vô cùng vui mừng: “Tính cách đứa bé này hung dữ, chân nhỏ này có sức quá.”
“Là do chàng làm Ninh tỷ nhi ngạt thở đó, bây giờ không cho chàng ôm hài tử, chàng đi tắm trước đi.”
Cố Vĩnh Hàn không hề dám làm trái lời phu nhân, vội vàng thả Cố Thanh Ninh ra, lại ngửi ngửi người mình, không cam lòng mà nói: “Không hôi mà, ta không cảm thấy mình thối.”
Đào thị trách móc một tiếng: “Đây là chàng tự cá muối, ngửi mà không thấy thối. Chàng ở trong cung nhiều ngày như thế lại không mang quần áo đi thay giặt, không thối mới lạ.”
“Được, được, được, ta đi tắm rửa.”
Mà ngay lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Cố Thanh Ninh, đột nhiên nàng nhớ ra thân phận của đối phương.
Khi nàng chưa bế cung đã từng cảm thấy Thái tử quá bình tĩnh, muốn tìm cho y một thư đồng, lúc đó, nàng từng cân nhắc qua tam công tử Cố Vĩnh Hàn của phủ Uy Quốc công. Nhưng năm đó, Cố Vĩnh Hàn mới mười một tuổi trong nửa ngày tiến cung ngắn ngủi đó, đầu tiên là giẫm chết hoa lan mà Thái tử thích nhất, sau đó làm mèo của Thục phi chạy mất khiến một đám thái giám cung nữ tìm trong cung tới trưa, suýt chút nữa còn làm hại Liễu thái phó ngã vào trong hồ.
Đây là tất cả những ấn tượng khắc sâu trong đầu Phụng hoàng hậu, để cho nàng bỏ đi suy nghĩ này. Dù sao nếu thật sự để Cố Vĩnh Hàn vào cung thì nàng lo lắng không chỉ là Thái tử mà còn là tương lai của quốc gia này.
Lúc đó, Phụng Trường Ninh còn nói đùa với Tiêu Dận, sau này Cố Vĩnh Hàn này trưởng thành, ngộ nhỡ lấy vợ sinh con có lẽ đó là tai họa,
Đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai, lúc đó nàng thuận miệng nói, không ngờ có một ngày mình thật sự sẽ trở thành nữ nhi của đối phương.
Cố Thanh Ninh cảm thấy hơi tuyệt vọng, nàng có thể tưởng tượng tương lai của mình sẽ có nhiều tai họa thế nào.
Ngay khi nàng đang nghĩ đến những chuyện này thì Cố Vĩnh Hàn đã nhanh chóng tắm rửa xong rồi chui vào phòng, nhìn mỉm cười mỉm cười vuốt hai đứa bé, trái tim của hắn mềm nhũn thành vũng nước.
Cố gia xuất thân nhà binh, hai người ca ca của Cố Vĩnh Hàn đều ở trong quân đội. Đại ca Cố Vĩnh Huyên văn võ song toàn mưu lược vô song, nhị ca Cố Vĩnh Diệm võ công cao cường nhiều lần lập chiến công. Chỉ có hắn vì là con út nên được phụ mẫu cưng chiều, từ nhỏ đã thích gây họa, thậm chí từng có cơ hội trở thành thư đồng của Thái tử nhưng cũng bị tính cách này của hắn làm cho mất cơ hội.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn có thê tử đẹp con nhỏ, không nên ngang ngược mà phải suy tính vì bọn họ.
Trong lòng Cố Vĩnh Hàn ấm áp, ôm Đào thị, vỗ ngực thề sắt son: “Ngọc Nương, nàng yên tâm, mai này ta nhất định sẽ có tiền độ, chắc chắn sẽ không để ba mẹ con các nàng bị người ta xem thường.”
Đào thị cảm động nước mắt rưng rưng, Cố Thanh Ninh hơi thay đổi cái nhìn với hắn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Đào thị “Ây da” một tiếng.
“Sao thế?”
“Trạch Mộ tè ra quần…”
“!!”
Cố Thanh Ninh cảm nhận được tình cảnh hỗn loạn bên cạnh, quyết định thu hồi đánh giá lại, vẫn xem biểu hiện sau này của Cố Vĩnh Hàn rồi nói sau.