Skip to main content

Trang chủ Mười Tỷ Điều Ước, Vạn Người Vây Xem, Bạo Hồng Phong Thần Chương 2: Ép Giang Niệm nhường phòng

Chương 2: Ép Giang Niệm nhường phòng

3:33 sáng – 24/05/2025

Lời vừa nói ra giống như có giọt dầu nóng bắn lên màn hình khiến cư dân mạng suýt đánh rơi điện thoại, họ nghi ngờ tai của mình có vấn đề, hay là nghe nhầm rồi.
[Chủ kênh nói gì thế, sao lại có cảm giác như nghe khó hiểu thế nhở, không phải cô đang nói bậy đấy chứ.]
[Cái này, tùy tiện nói là có thể thi được hạng nhất, tuyệt đối không có khả năng đó.]
[Cô đang chọc cười đấy à, hay là muốn nổi tiếng đến điên rồi.]
Sau khi Giang niệm trả lời lời cầu nguyện, số lượng người xem trong phòng livestream lập tức từ 8 tăng lên 15 người, tất cả đều đang thảo luận về những lời cô vừa nói.
Ngay cả cư dân mạng Hinh Hinh cầu nguyện cũng có chút kinh ngạc nhìn câu trả lời của Giang Niệm, thực ra cô ấy chỉ muốn có suy nghĩ tích cực, giảm bớt cảm giác căng thẳng do ngày mai đem đến, cũng không biết vì sao, cô ấy có cảm giác không còn căng thẳng nữa.
Nhưng cô ấy không coi câu trả lời của chủ kênh là thật, cô ấy chỉ cảm thấy chủ kênh vì độ nổi tiếng nên an ủi mình, cô ấy để lại một câu đơn giản rồi rời đi.
[Hinh Hinh: Cảm ơn chủ kênh.]
[Cư dân mạng “Hinh Hinh” đã rời khỏi phòng livestream.]
Sau khi Hinh Hinh rời đi, Giang Niệm lại đợi thêm một lúc, thấy trong phòng livestream đều đang thảo luận xem câu trả lời của mình có phải là thật không, nội dung lộn xộn khó mà diễn tả, không có ai cầu nguyện nữa, cô dứt khoát offline.]
Tuy buổi livestream ngày hôm nay còn ít người, nhưng ít nhất cũng có một cư dân mạng cầu nguyện, cũng coi như có tiến triển, cô sẽ kiên trì livestream.
Trang chủ cộng đồng Doudou đột nhiên xuất hiện một bài đăng rất kỳ lạ, tiêu đề là [Một vài hiện tượng streamer mới nổi].
Cư dân mạng: “Tôi cảm thấy cạn lời với một vài streamer mới nổi, cái gì cũng không biết, chỉ biết thu hút sự chú ý, lại thêm một kẻ bịp bợm.”
Đính kèm hình ảnh và ảnh chụp màn hình livestream, còn đính kèm chữ: [Đây là một streamer tên Niệm Niệm, tôi vừa vào phòng livestream đã thấy cô ấy nói một cư dân mạng đi thi sẽ đứng nhất toàn trường, lại có kiểu dùng cầu nguyện để lừa người nữa.]
[Đừng đùa nữa, nếu linh nghiệm như vậy thì tôi sẽ livestream ăn bàn phím.]
[Sao nào, tôi biết bây giờ Doudou cạnh tranh rất mạnh, nhưng cũng không cần làm đến mức này chứ, streamer không chăm chỉ sớm muộn gì cũng bị đào thải.]
[Cảm ơn bài đăng này đã giúp tôi thành công tránh được.]
[Tôi sẽ không vào phòng livestream kiểu này.]
[Nếu người này còn duy trì phong cách kiểu như này, sớm muộn cũng sẽ mất đi sự tương tác của mọi người.]
Buổi tối sau khi Giang Nhan từ bữa tiệc trở về, trên cổ cô ta có thêm một sợi dây chuyền kim cương mà cô chưa từng thấy, không biết là từ đâu mà ra, nhưng cô ta cố ý đến phòng Giang Niệm cho cô nhìn thấy.
Viên kim cương vừa to vừa lấp lánh, trông vô cùng đẹp, bên trên còn trang trí một vòng ngọc trai, đeo lên chiếc cổ mảnh khảnh của Giang Nhan, vô cùng dễ khiến cho người khác chú ý.
Tầng dưới truyền đến giọng Trương Vi kể cho Giang Vinh nghe về những bà chủ nhà giàu, khen ngợi Giang Nhan ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhan sắc lại xinh đẹp, cả người từ trên xuống dưới đều là ưu điểm, vô cùng tự hào vì có một cô con gái như vậy.
“Anh không biết con gái chúng ta tài giỏi đến mức nào đâu, mấy bà đó đều rất hâm mộ, may mà đưa Giang Nhan đi, nếu đưa cái thứ không biết tranh giành Giang Niệm kia đi, chắc chắn sẽ bị chê cười.”
Thật ra trước kia lúc Trương Vi cảm thấy Giang Niệm là con gái ruột thì vẫn ổn, nhưng kể từ sau khi Giang Nhan xuất hiện, mọi thứ đều bị phá vỡ, cảm giác Giang Nhan vô cùng giỏi giang, vả lại không so sánh thì không có đau thương, sau khi so sánh với Giang Nhan, Giang Niệm cái gì cũng sai, đặc biệt là chuyện hôm nay còn làm hỏng chiếc váy đắt tiền, hoàn toàn khiến bà ta không thể nhịn được nữa.
Bà ta bắt đầu tố cáo với Giang Vinh về việc Giang Niệm dùng thuốc nhuộm làm hỏng váy của Giang Nhan, tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy.
“Chiếc váy này trị giá hai vạn tệ đó, chúng ta nuôi nó ăn ngon mặc đẹp, anh xem nó báo đáp chúng ta thế nào đi, sao có thể đối xử với Nhan Nhan như thế được chứ, đúng là không có lương tâm.”
Giang Vinh không nói gì, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cuối cùng im lặng một lúc lâu mới nói: “Giang Niệm không hiểu chuyện, sau này càng phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn.”
Trương Vi tức giận thì thầm: “Nói thật em sớm đã cảm thấy nó không giống em chút nào, không ngờ đúng là không phải em sinh thật, mãi đến khi gặp được Giang Nhan em mới thật sự biết được con gái thân thiết là như thế nào.”
Trương Vi chưa đến năm mươi tuổi, làn da được chăm sóc vô cùng tốt, trông chỉ giống như hơn ba mươi tuổi, trên mặt không có chút khuyết điểm nào, vả lại còn ăn mặc, trang điểm xinh đẹp trông giống như quý bà thượng lưu, khuôn mặt của bà ta đặc biệt ở chỗ trên má phải có một nốt ruồi nhỏ.
Cô con gái Giang Niệm nuôi dưỡng từ nhỏ trên mặt không có nốt ruồi, nhưng nói ra cũng trùng hợp, Trương Vi và Giang Vinh sinh ra đứa thứ hai là em trai Giang Vũ lại có nốt ruồi nhỏ bên má phải cùng một vị trí giống hệt mẹ mình.
Mỗi lần ra ngoài mọi người đều nói, Giang Vũ trông khá giống bố mẹ, còn Giang Niệm có nhìn kiểu gì cũng không thấy giống.
Mãi cho đến năm ngoái một khu chung cư cũ bốc cháy, cả một gia đình bị thiêu chết, chỉ có duy nhất cô gái trong nhà vì ra ngoài mua thức ăn mà thoát được một kiếp, mà cô gái đó chính là Giang Nhan.
Giang Nhan rất xinh đẹp, là con gái cưng chính hiệu, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ ở má phải, thừa hưởng hoàn hảo vẻ ngoài của Trương Vi giống như em trai Giang Vũ.
Lần đó hai vợ chồng Giang Vinh và Trương Vi xem được tin tức không thể ngồi yên được nữa, bọn họ tìm cô gái may mắn còn sống đó, còn làm cả giám định ADN, làm thì không sao cả, nhưng họ kinh ngạc phát hiện Giang Nhan thật sự là con gái ruột của họ.
Hóa ra hai nhà đều họ Giang, hơn mười năm trước ôm nhầm trong bệnh viện.
Y tá không cẩn thận treo nhầm thẻ vào tay trẻ sơ sinh, xảy ra sai sót khiến hai đứa bé bị tráo đổi.
Sau khi sự thật lộ ra, Giang Nhan quay trở về nhà họ Giang, bố mẹ ruột của Giang Niệm gặp nạn cũng chỉ có thể ở lại nhà họ Giang, nhưng vị trí đã trở nên khác hoàn toàn so với trước kia.
Trước kia hai vợ chồng chỉ cảm thấy Giang Niệm lớn lên không giống bọn họ, nên lại càng yêu thương đứa con trai Giang Vũ trông giống bọn họ hơn, bây giờ còn phát hiện ra Giang Niệm không phải con gái của bọn họ, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tình cảnh của Giang Niệm trở nên ngượng ngùng, người từng là cô chủ nhà giàu giờ lại biến thành kẻ đáng thương.
Những thứ thuộc về cô trước kia, bây giờ toàn bộ dành cho Giang Nhan.
Trương Vi nói: “Giang Niệm đúng là phải dạy dỗ nghiêm khắc, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư như thế rồi, sau này lớn sẽ trở thành tai họa ngầm.”
Bây giờ bà ta chỉ biết Giang Niệm không phải con gái ruột của bà ta, chút tình cảm cuối cùng cũng bị Giang Niệm hại cho hoàn toàn biến mất, thậm chí bà ta còn cảm thấy con gái nuôi ở trong nhà là dư thừa, sau này nói không chừng còn vì tài sản mà uy hiếp đến hai đứa con ruột của bà ta.
Nghĩ đến đây, bà ta lại càng cảnh giác hơn với Giang Niệm.
Tài sản của hai vợ chồng chỉ có thể để lại cho con ruột, Giang Niệm dù một xu cũng không có được.
Với lại với bọn họ, hơn mười năm qua Giang Niệm đã hưởng thụ những thứ mà cả đời này cũng không hưởng thụ nổi, ngược lại con gái ruột của bọn họ lại chịu nhiều cực khổ, vậy nên bọn họ đối xử với cô như vậy cũng không quá đáng.
Giọng nói từ tầng dưới mơ hồ truyền lên tầng trên, sau khi nghe được, biểu cảm của Giang Nhan càng trở nên đắc ý hơn.
Bây giờ lòng bố mẹ đều hướng về cô ta, thật ra cũng không có gì đáng trách, mọi thứ vốn dĩ là cô ta nên nhận được.
Giang Niệm chỉ là tu hú chiếm tổ, thay thế cô ta hưởng thụ nhiều thứ trong cái nhà này nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên trả lại từng thứ một.
Vào ngày đầu tiên bước vào cái nhà này, Giang Nhan đã quyết định tương lai sẽ đuổi Giang Niệm ra ngoài, bởi vì nhà họ Giang chỉ có thể có một cô con gái.
Cô ta mỉm cười sờ vào sợi dây chuyền trên cổ nói với Giang Niệm: “Sợi dây chuyền này là cô Lý bạn tốt của mẹ tặng cho chị làm quà, nghe nói có trị giá mười mấy vạn, trang sức như thế này chắc em gái đã nhìn thấy rất nhiều rồi nhỉ, nên chắc cũng không để ý chị có chiếc này, chẳng qua em không dự tiệc được đúng là đáng tiếc, chuyện may mắn như vậy tất nhiên cũng không có rồi.”
Nói xong Giang Nhan nhìn Giang Niệm, ý đồ muốn nhìn thấy biểu cảm tức giận trên mặt cô, bởi vì điều này trước kia vốn là của Giang Niệm, bây giờ chênh lệch lớn như vậy, trong lòng phải rất để ý mới đúng.
Nhưng để Giang Nhan thất vọng rồi, cô ta quan sát cả nửa ngày trời mà vẫn không thấy được biểu cảm tức giận trên mặt Giang Niệm, không có bất mãn, càng không có biểu cảm buồn bã thương tâm khóc lớn vì không thể đi dự tiệc, thậm chí còn không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào.
Điều này khiến Giang Nhan cau mày, bởi vì phản ứng của Giang Niệm khác xa so với tưởng tượng của cô ta.
Giang Niệm nghiêm túc nhìn Giang Nhan nói: “Chị nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi nghỉ ngơi đây.”
Nói xong gương mặt trẻ con không chút biểu cảm bước vào phòng, lập tức coi Giang Nhan như không khí.
Giang Nhan ở bên ngoài tức đến mức ngứa cả chân răng, cô ta hung ác nhìn căn phòng ngủ lớn của Giang Niệm, ánh mắt xẹt thoáng qua như nảy ra một vài suy nghĩ.
Giờ ăn sáng hôm sau, trên bàn ăn Giang Vinh và Trương Vi chỉ trích Giang Niệm, không ngừng cằn nhằn về việc dùng thuốc nhuộm làm hỏng chiếc váy.
Giang Niệm đã giải thích không phải cô làm không dưới ba lần, về sau cô lười không thèm nói nữa, bởi vì coi như cô đã hiểu cả gia đình này đã xác định là cô làm, cho dù có giải thích cũng không hoàn toàn tin, căn bản không thay đổi được.
Cô giải thích, bọn họ lại cho rằng đang cố chấp thanh minh, đổi lại chỉ là lời chỉ trích nặng nề hơn.
Sau khi Giang Vinh sa sầm mặt chỉ trích, cuối cùng đưa ra quyết định: “Giang Niệm, ba thấy con vẫn chưa tự kiểm điểm lại bản thân, tuần này cứ ở nhà mà kiểm điểm lại đi, đợi bao giờ con kiểm điểm xong thì ra ngoài.”
Giang Niệm im lặng, thầm nghĩ không ra ngoài cũng được, đúng lúc có thể ở nhà livestream.
Đột nhiên Giang Nhan trên bàn ăn nhẹ nhàng che mũi hắt xì vài cái, cảm giác hơi lạnh ôm tự lấy vai mình.
Trương Vi lập tức lo lắng quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên con sao thế, bị cảm lạnh rồi à?”
Giang Nhan trông hơi nhợt nhạt, yếu ớt nói: “Tối qua phòng lạnh quá, có lẽ là bị cảm rồi.”
Trương Vi lập tức đau lòng nói: “Con bé ngốc, chuyện này sao lại không nói ra, phòng ở không thoải mái thì phải nói sớm chứ.”
Giang Nhan hơi yếu ớt nói: “Mẹ, con không sao, chỉ là cảm thấy phòng hơi ẩm thấp, thật hâm mộ cảm giác có ánh nắng chiếu vào, phòng của em gái có cửa sổ sát đất rất to, lúc ánh nắng chiếu vào thật sự rất thoải mái, nhưng không sao cả, thật ra ở phòng nào cũng giống nhau, tốt hơn môi trường sống từ nhỏ của con nhiều rồi, không được cưng chiều như vậy.”
Tuy giọng điệu của cô ta hơi kỳ quái, nhưng ánh mắt lại tràn ngập cảm giác hâm mộ, cảm giác như chưa từng được ở căn phòng to như thế, lại có thể khiến người ta đồng tình.
Trương Vi vừa nghe đã lập tức cảm thấy thương xót, bà ta nhìn thoáng qua Giang Niệm, giọng nói trầm xuống ra lệnh: “Niệm Niệm, không phải mẹ thiên vị, chị gái con từ nhỏ chưa từng được sống cuộc sống tốt đẹp, con có thể hiểu chuyện nhường căn phòng con đang ở cho chị không.”
Giang Nhan lại đáng thương ho vài tiếng, vội vàng xua tay: “Sao mà được chứ, em gái sẽ không vui, không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà để em ấy nhường đến ở phòng khác, vốn dĩ sự tồn tại của con đã làm phiền em ấy lắm rồi, không nên tiếp tục khiến mọi thứ tệ hơn.”
Giang Vinh không nhìn nổi nữa: “Có gì mà không được, nó đã ở căn phòng đó hơn mười năm, chúng ta đã đối xử với nó quá tốt rồi, không có gì là làm phiền với không làm phiền, con không cần hiểu chuyện như thế, có lẽ căn phòng đó vốn là của con.”
Nói xong ông ta trầm mặt xuống rồi nhìn Giang Niệm, ý tứ rất rõ ràng, là muốn ép buộc Giang Niệm.
“Hôm nay con nhất định phải nhường phòng lại cho chị con.”