Skip to main content

Trang chủ Bệnh Sủng Chương 165

Chương 165

12:36 sáng – 24/05/2025

Nghe thấy lời nói của Uy Lợi, Giản Chính Dương vô cùng bực bội, bản thân anh chẳng có thù hận gì với Mai Lị Á, vì Uy Lợi và Mai Lị Á tranh đấu, điều này hoàn toàn không cần thiết, thế mà Uy Lợi lại có thể lấy người nhà ra đe dọa chính mình, đây là cảm giác không hề tốt chút nào, không khỏi khiến anh nghĩ đến thời gian trước đây vừa mới xuất hiện Uy Lợi đã uy hiếp anh đến nước Mỹ, chẳng có bất kì tình cảm cha con gì, năm đó anh có thể phá hủy gia tộc Bố Lãng, nếu như ông ta thông minh một chút thì nên biết đừng tới để ý anh, hiện tại ông ta không những tới để ý anh, thậm chí còn uy hiếp mình, anh phải suy nghĩ xem, nên tặng ông ta lễ vật gì mới tốt đây.

Đối với người có ý đồ làm hại mình và người mà mình để tâm, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Nghe thấy Giản Chính Dương hỏi mình, trong lòng Uy Lợi vui mừng: “Ba đang ở gần nhà con.”

“Đến khách sạn XX.”

“Được.”

Cúp điện thoại của Uy Lợi, Giản Chính Dương về phòng, lấy một dụng cụ làm nhiễu tín hiệu, đây là của ông Chu đưa cho anh, mang theo bên người, có thể ẩn mình trước camera, đồng thời còn cầm theo bút ghi âm, có lẽ sẽ cần sử dụng.

Thấy Giản Chính Dương muốn ra ngoài, Tiểu Thố nghi ngờ nhìn anh: “Anh muốn đi đâu?”

“Khách sạn XX, gặp một người, rất nhanh sẽ quay về thôi.” Giản Chính Dương hôn hôn Tiểu Thố.

Tiểu Thố muốn hỏi là ai, nhưng thấy Giản Chính Dương không định nói, bèn đè xuống thắc mắc của mình: “Quay về nhanh lên nhé, em đợi anh.”

Giản Chính Dương hiểu ý cô mỉm cười: “Ừ.”

Lúc Giản Chính Dương đến khách sạn, Uy Lợi đã tới rồi, nhìn thấy anh rõ ràng rất kích động, trái ngược với ông ta, vẻ mặt của Giản Chính Dương có thể nói là vô cùng lạnh lùng, nhìn thấy ông ta, cũng chẳng thèm để ý, trực tiếp nói với mấy cô nhân viên phục vụ hám sắc:

“Cho tôi một phòng bao.”

“Vâng thưa ngài, xin hỏi có mấy người?”

“Hai người?’

“Mời đi bên này.”

Uy Lợi đi vào phòng bao với Giản Chính Dương, cũng chẳng có chút khách sáo nào, trực tiếp gọi một đống món ăn mà mình yêu thích, may mà tiếng Trung của ông tốt nên không có cản trở về mặt ngôn ngữ, Giản Chính Dương có chút chán ghét mà cúi đầu xuống, đối với một người từ trước đến nay chưa từng nuôi dưỡng dạy dỗ mình, lần đầu tiên gặp mặt vì địa vị của mình mà uy hiếp anh nhận tổ quy tông, lần thứ hai gặp mặt uy hiếp mình thay ông ta báo thù cho ba ruột, anh thật sự không thể nào yêu thích nổi ông ta.

Đợi đến khi phục vụ rời đi, Uy Lợi mới cẩn thận đánh giá Giản Chính Dương, trên khuôn mặt anh chẳng lưu lại dấu vết của thời gian, trên thế giới này luôn có những người được thượng đế đặc biệt ưu ái, trước đây ông vẫn luôn cho rằng mình là người được thượng đế ưu ái, nhưng đến giờ ông mới phát hiện, thì ra đứa con trai này mới là người được thượng đế ưu ái, so sánh với mình, ông chẳng được coi là gì cả.

“Tôi không có nhiều thời gian đâu, có gì thì nói nhanh đi.” Nếu như là người khác, Giản chính Dương có thể nhiều lần kiên nhẫn với ông ta, cho dù là ngồi im mười mấy tiếng đồng hồ đi nữa, anh cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng đối mặt vs Uy Lợi, anh chẳng muốn ở lại lâu, hơn nữa anh đã  đồng ý với Tiểu Thố sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, nếu như về muộn, Tiểu Thố sẽ lo lắng.

“Đừng vội, ba gọi nhiều đồ như vậy một mình không thể ăn hết, không bằng vừa ăn vừa chờ đợi đi.” Trong quá trình thương lượng, ai nôn nóng trước, người đó sẽ mất đi quyền chủ động, Uy Lợi thấy Giản Chính Dương mở miệng trước, tâm trạng căng thẳng ban đầu đột nhiên được thả lỏng, chỉ cần Giản Chính DƯơng sốt ruột hơn mình, vậy thì ông sẽ có lợi thế thương lượng.

Giản Chính Dương vừa liếc qua đã nhìn ra suy nghĩ của Uy Lợi, cười mỉa mai: “Tôi nghĩ có một chuyện ông đã nghĩ sai rồi, tôi tới đây, không phải để thương lượng, là ông cầu xin tôi đến đây.”

Uy Lợi ngẩn người, lại nhìn thấy Giản Chính Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi, vội vàng đứng lên: “Chờ đã.”

Đáng tiếc, Giản Chính Dương lại chẳng cho ông ta cơ hội, anh tới đây chỉ là muốn xem xem ông ta  định làm cái gì, nếu như ông ta nhất định muốn kéo mình vào, vậy thì anh cũng sẽ để ông ta trả giá một chút.

Nhưng Uy Lợi rõ ràng còn chưa học được sự khôn ngoan, cho rằng anh mở miệng trước thì có thể thương lượng với anh, đáng tiếc trong lòng anh, chẳng xem ông ta ra gì, năm đó lúc gia tộc Bố Lãng của ông ta còn chưa sụp đổ, mình có thể bị ông ta uy hiếp, nhưng hiện giờ, nếu như ông ta còn cho rằng có thể tùy tiện đụng đến người nhà của mình, vậy thì ông ta sẽ hối hận vì mình đã đến Trung Quốc.

“Chờ đã….” Thấy Giản Chính Dương chẳng bị ảnh hưởng gì muốn rời đi, Uy Lợi mới thật sự nôn nóng, ông nhìn ra Giản Chính Dương chẳng xem mình ra gì, nếu như thắng bé không chịu ra tay thế thì mình xong rồi.

“Chờ đã, chẳng lẽ con không quan tâm Tiểu Thố của con hay sao?”

Bước chân của Giản Chính Dương vì lời nói của Uy Lợi mà dừng lại một chút, nhiều năm như vậy rồi, Tiểu Thố vẫn là nhược điểm trí mạng nhất của Giản Chính Dương, Uy Lợi khinh thường sự thay đổi của Giản Chính Dương nhưng lại không thể không thừa nhận ông thích sự thay đổi của anh lúc này, bởi vì như thế là mình có thể có được lợi thế trước Giản Chính Dương.

Không chờ Uy Lợi hả hê xong, Giản Chính Dương cười lạnh nhìn ông ta,  giống như nhìn một tên ăn mày trên đường phố, ánh mắt này khiến Uy Lợi cảm thấy bị làm nhục, thế nhưng nghĩ đến tình cảnh của chính mình, lại không thể không nhịn xuống, thấy vậy nét trào phúng trên khuôn mặt Giản Chính Dương càng đậm.

“Chỉ bằng ông hiện giờ, cũng có tư cách thương lượng với tôi.”

Xoay người, ném lại một câu: “Ông cho rằng ông có thể đụng đến người của tôi à?”

Không cho Uy Lợi thêm cơ hội nào nữa, bước nhanh ra khỏi phòng bao, hôm nay đến đây thật là quá tốn thời gian, sớm biết như vậy còn không bằng ở nhà cùng nghe mấy bài hát dưỡng thai với Tiểu Thố.

Mặt Uy Lợi đỏ bừng, đang muốn đuổi theo, điện thoại lại vang lên, vừa lấy ra đã nhìn thấy một dãy số quen thuộc, Uy Lợi nheo mắt, do dự một chút rồi nghe điện thoại.

“Alo.”

“Ông cho rằng tìm đến đứa con riêng của ông thì có thể đối phó với tôi à? Uy Lợi à, thời gian làm cho tuổi tác và nếp nhăn của ông ngày càng nhiều, lại chẳng làm cho trí tuệ của ông tăng lên chút nào.” Phía bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói vừa kiêu ngạo vừa xem thường của Mai Lị Á.

“Như vậy cũng tốt, sau khi hai người hợp tác với nhau tôi sẽ diệt trừ hết tất cả, cứ chờ đi.”

Không cho Uy Lợi có cơ hội nói chuyện, Mai Lị Á cúp điện thọai, cười mỉa mai nhìn điện thoại của mình, làm vợ chồng vơi Uy Lợi bao nhiêu năm, bọn họ là sống chung nhưng chí hướng lại khác nhau. Uy Lợi ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ bà ta chưa từng để tâm, nhưng đứa con riêng này, lại là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của bà ta, trong cái vòng tròn quyền quý này của bọn họ, đàn ông ở bên ngoài chơi bời trăng hoa là điều bình thường, nhưng nếu như có con riêng, ý nghĩa đã không còn giống nữa, người liên quan đến cũng sẽ bị người ta chê cười. Năm đó lúc anh trai của Uy Lợi mang về hai đứa con, bà ta âm thầm cười nhạo cũng không ít, thế nhưng không ngờ có một ngày mình cũng sẽ đối mặt với tình huống như vậy. Mỗi khi nghĩ đến đứa con riêng Giản Chính Dương kia, bà ta sẽ cảm thấy khó chịu  giống như mình ăn phải ruồi bọ vậy.

Năm đó gia tộc Bố Lãng sụp đổ vô cùng nhanh chóng, rất nhiều người không biết vì sao, nhưng qua điều tra của bà ta, lại biết được trong đó có liên quan rất lớn đến Giản Chính Dương, thấy anh vô tình giúp đỡ mình, bà cũng không tìm anh gây phiền phức, hơn nữa sau này mình và Uy Lợi đã ly hôn, vốn cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, nhưng không ngờ mình lưu lại cho Uy Lợi một cái mạng hèn, qua đi vài năm, thế mà ông ta còn chưa từ bỏ, thậm chí còn muốn hợp tác với đứa con riêng của ông ta để đối phó mình, xem ra, bà đã quá mềm lòng.

Nghĩ đến những sỉ nhục đã qua khiến vẻ mặt Mai Lị Á vặn vẹo, đối với tính tình cao ngạo của bà ta mà nói, nhận được sỉ nhục như thế, nếu như không trả thù, thật sự là khó tiêu tan đi mối hận trong lòng.

Sỉ nhục như thế, đã được bà ta cất giấu trong lòng vài năm, nhưng hôm nay , sau khi biết được Uy Lợi đi tìm Giản Chính Dương, sự sỉ nhục đó lại bộc phát, Mai Lị Á cũng không thể nhịn nổi nữa, quyết định chắc chắn phải khiến hai người bọn họ đẹp mặt.

“Em yêu, em sao vậy? Ai chọc giận em hả?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai đi vào, nhìn vẻ mặt của Mai Lị Á, ngạc nhiên một chút, nhanh chân đi tới nhẹ nhàng hôn lên trán của bà:

“Không có gì.” Nhìn thấy người đàn ông mình yêu xuất hiện, sắc mặt của Mai Lị À từ lạnh giá chuyển thành ấm áp như gió xuân, nếu như Uy Lợi ở đây, thì sẽ nhận ra, người đàn ông này chính là người có liên quan đến chuyện Mai Lị Á cắm sừng mình.

“Sao hôm nay về sớm vậy? Chuyện của công ty đã ổn hết chưa?”

“Còn lại một số chuyện, anh để cho con trai bảo bối của chúng ta làm rồi, thằng bé đã trưởng thành, nên học cách tự mình xử lý tài liệu, công ty chúng ta lớn như vậy, sau này cũng đều là của nó.”

Nhắc đến con trai, trong ánh mắt Mai Lệ Á hiện lên vẻ cưng chiều: “Anh làm rất đúng.”

“Em yêu, hôm nay anh đặc biệt dành ra chút thời gian. Gần đây em quá bận rộn rồi, chúng ta cũng không có thời gian để có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hay là nhân cơ hội làm hôm nay đi, như thế nào?”

“Được thôi.” Mai Lị Á gật gật đầu: “Vậy em đi thay quần áo, chúng ta đến nhà hàng.”

“Ok, đi đến nhà hàng chúng ta thường đến có được không? Bây giờ anh đi đặt.”

“Vâng.”

Đợi Mai Lị Á thay xong quần áo, người đàn ông trung niên đã đặt xong chỗ, thấy dáng người đầy đặn của Mai Lị Á, ánh mắt người đàn ông trung niên xẹt qua một tia nóng bỏng, hành xử như một quý ông với Mai Lị Á:

“Phu nhân xinh đẹp, mời.”

Mai Lị Á mỉm cười khoác lên cánh tay của người đàn ông mình yêu: “Cảm ơn.”

Bầu không khí của nhà hàng vô cùng tốt đẹp. người đàn ông đặt bữa tối dưới ánh nến, bên cạnh còn có biểu diễn đàn violin, Mai Lị Á cùng người yêu vừa ăn vừa nói chuyện.

“Anh yêu, mấy hôm nữa, em phải đến Trung Quốc một chuyến.”

“Trung Quốc?” Đột nhiên nhắc đến Trung Quốc, người đàn ông có hơi bất ngờ.

“Vâng, theo người của em đã điều tra, Uy Lợi đã đến Trung Quốc rồi, còn tiếp xúc với đứa con riêng của ông ta, có vẻ là muốn hợp tác với đứa con trai riêng đối phó em, em cần phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.”

“Đứa con riêng?” Nghe Mai Lị Á nhắc đến đứa con riêng, lông mày người đàn ông trung niên không dấu vết cau lại một chút, năm đó Mai Lị Á chịu tủi nhục gả cho Uy Lợi, bản thân đã ẩn mình nhiều năm như vậy, con trai của mình cũng không thể quang minh chính đại đứng ra, thậm chí lúc nhỏ có đứa trẻ mắng con trai mình là đứa con riêng, điều này làm ông vô cũng chán ghét ba từ này, còn Uy Lợi, ông ta lại đã từng lấy Mai Lị Á, hai người cũng từng có quan hệ, trong lòng người đàn ông, điều này vẫn luôn là một nút thắt, chỉ là ông ta quá yêu Mai Lị Á, cho nên cho dù bà ta muốn làm gì ông cũng ủng hộ, nhưng cũng không đại biểu cho ông ta không hề để ý.

Lúc này nghe thấy Mai Lệ Á muốn đến Trung Quốc, không biết vì sao trong lòng ông ta có một loại cảm giác không lành, theo bản năng không muốn Mai Lị Á tới quốc gia thần bí kia.

“Để người của em đi là được rồi, đích thân em đi để làm gì?

“Anh không hiểu.” Mai Lị Á lắc lắc đầu: “Năm đó em có thể nhanh chóng lấy được phần lớn sản nghiệp của gia tộc Bố Lãng như vậy, không thể tránh khỏi có liên quan đến đứa con riêng này, nếu như xem nhẹ cậu ta, thì chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn, em cần phải tự mình đi giải quyết chuyện này mới yên tâm được.”

“Mai Lị Á, mấy năm nay, em có rất nhiều cơ hội để có thể trực tiếp giải quyết Uy Lợi, vì sao không trực tiếp giải quyết ông ta?” Khúc mắc mà người đàn ông kìm nén mấy năm nay cuối cùng cũng đã bộc phát lúc nghe Mai Lị Á nói muốn đích thân đến Trung Quốc, giọng nói mang theo một ít chất vấn nhìn Mai Lị Á:

“Paul, anh có ý gì vậy?” Sắc mặt Mai Lị Á lập tức lạnh băng: “Anh đang nghi ngờ em ư?”

“Không. em yêu, anh vẫn luôn tin tưởng em, chưa bao giờ nghi ngờ em cả, anh chỉ là, chỉ là lo lắng mà thôi.” Thấy Mai Lị Á tức giận, giọng nói của Paul mềm xuống.

Thấy giọng nói của anh mềm xuống, thái độ của Mai Lị Á cũng không còn gay gắt, dù sao đây mới là người đàn ông mình yêu nhiều năm, hơn nữa nhiều năm như vậy ông vẫn luôn lặng lẽ ở phía sau mình ủng hộ mình mà chưa từng oán giận, mình không nên vì một câu nói của ông ấy mà tức giận, vì chuyện của mình, liên lụy đến cả ông ấy, ủy khuất đến cả con trai của hai người, đến bây giờ, con của bọn họ vẫn còn có chút oán trách với mình, trong lòng bà ta có thể cảm nhận được một phần, nghĩ đến điều này, càng cảm thấy mình mắc nợ người yêu.

“Anh lo lắng điều gì?”

Paul bất đắc dĩ cười khổ: “Theo lý thuyết, anh nên tin tưởng em, nhưng hai người đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, suy cho cùng, anh ta còn vô cùng ưu tú.”

“Ôi trời, là một con ngựa đực mà thôi, em không phát hiện  ra anh ta có gì ưu tú cả.” Nghe thấy Paul nói như vậy, Mai Lị Á nở ra một nụ cười khinh thường, nhưng lại vì sự ghen tị của Paul mà âm thầm vui vẻ trong lòng, không có người phụ nữ nào không thích người mình yêu thể hiện tính chiếm hữu đối với mình, Mai Lị Á cũng không ngoại lệ.

“Paul, anh phải biết trong lòng em chỉ luôn có một mình anh.”

“Là anh đã nghĩ nhiều rồi, anh xin lỗi.” Paul gật gật đầu.

Thấy Paul xin lỗi, Mai Lị Á lại lần nữa lộ ra ra nụ cười: “Lần sau đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.”

“Ừm.” Paul gật gật đầu, nhìn Mai Lị Á: “Bằng không, lần này anh đi cùng em nhé.”

“Hả?”

“Đừng hiểu lầm, anh sợ một mình em không đối phó nổi, em không phải nói đứa con riêng kia không dễ chọc vào hay sao, có anh ở bên cạnh, anh cũng yên tâm một chút, biết đâu có chuyện anh có thể giúp đỡ.”

“Không cần, một mình em là được rồi.” Đối với quyết định của mình, Mai Lị Á vẫn luôn rất kiên định.

Thấy thế, Paul đè xuống lời mình muốn nói ở trong lòng, cúi đầu không nói nữa.