38
Nữ nhân câm vốn đang ngơ ngác, khi nghe thấy chữ bệ hạ, phảng phất bỗng nhiên thanh tỉnh.
Nàng ta chật vật bò dậy, khập khiễng chạy ra ngoài điện.
Nhưng chưa kịp đến trước mặt Tống Hoài An, hai thái giám tay chân lưu loát đã đè nàng ta lại.
“Bệ hạ, ngài đã đến rồi!”
Thẩm Uyển nghe động tĩnh bên ngoài điện, nhẹ nhàng kéo Tiểu Như không lên tiếng nữa, nàng cũng muốn nghe xem Tống Hoài An chạy đến nơi như lãnh cung làm gì.
“Nói! Năm đó chuyện bệ hạ ban Bất Sinh đan cho Trầm tướng quân phu nhân, rốt cuộc là sao?”
Giọng nói lanh lảnh của thái giám bên ngoài truyền rõ mồn một.
Thẩm Uyển giật mình, Bất Sinh đan?
Năm đó mẫu thân cũng vì thứ này mà không qua khỏi, sao lại liên quan đến Thục quý phi ở lãnh cung?
“Bệ hạ, chính là nàng ta! Là Thục quý phi, không, là nữ nhân câm này sai nô tỳ làm, nói nô tỳ đổi Bất Sinh đan giả rồi đưa cho Thẩm phu nhân. Nàng ta nói bệ hạ kiêng kị Thẩm gia đã lâu, muốn diệt trừ Thẩm gia, nô tỳ làm chuyện này là đang phân ưu cho bệ hạ!”
Qua khe hở ở cửa điện, Thẩm Uyển nhìn thấy cung nữ Sắt Sắt hầu hạ bên cạnh Thục quý phi đang quỳ dưới đất, tay chỉ vào nữ nhân câm.
Lòng nàng căng thẳng, năm đó thuốc của mẫu thân bị người ta đánh tráo?
“Choang…” Một chiếc bình sứ tinh xảo bị người ta ném mạnh xuống đất.
Giọng của Tống Hoài An vừa tàn nhẫn vừa phẫn nộ, túm lấy cổ áo của nữ nhân câm, nhấc bổng nàng ta lên: “Trẫm đã cảnh cáo ngươi không chỉ một lần, trẫm có thể báo đáp ngươi mọi thứ, ngoại trừ ngôi vị hoàng hậu! Ngươi dám giở trò lá mặt lá trái sau lưng trẫm!”
Nữ nhân câm hoảng sợ quơ hai tay, muốn biểu đạt gì đó nhưng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.
Tống Hoài An buông tay, nàng ngã xuống đất như một tấm vải rách.
“Mấy năm nay, ngươi ỷ vào ân cứu mạng mà làm càn, đáng chết! Chưa nói đến Thẩm phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, chỉ riêng việc bà ấy là mẫu thân của hoàng hậu, ngươi đã không nên động vào rồi!”
Tống Hoài An hiếm khi nổi giận đến vậy, làm mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng.
“Người đâu, mang độc phụ này xuống, đánh chết!”
Ngay khi thái giám bên cạnh định dẫn người đi, Thẩm Uyển ở hậu điện nghe hồi lâu mới đi ra.
“Khoan đã.”
Tống Hoài An thấy Thẩm Uyển, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Sao nàng lại chạy đến nơi này? Nơi này hàn khí nặng, nàng về trước đi.”
Thẩm Uyển toàn thân run rẩy, cũng không biết là phẫn uất hay căm hận.
Nàng như không nghe thấy, chỉ nhìn nữ nhân câm dưới đất: “Mẫu thân ta, thật sự là ngươi dùng kế hại chết?”
Nữ nhân câm đầu tiên nhìn Tống Hoài An, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Uyển, mặt nở nụ cười điên cuồng đến cực hạn, miệng lắp bắp thốt ra một chữ: “Giết! Giết…”
Thẩm Uyển nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, đã biết đáp án.
Mẫu thân nàng đúng là bị nữ nhân điên này hại chết! Mà nàng…
Thẩm Uyển nói không nên lời, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, một ngụm máu tươi bất ngờ phun ra, sau đó, trước mắt nàng chỉ còn một màu đen tối.
Như trải qua một giấc mộng dài, trong mộng sương mù dày đặc, trống rỗng không một bóng người.
“Uyển Uyển…”
Trong mộng có người gọi tên nàng, có phụ thân, có mẫu thân, còn có thanh âm huynh trưởng.
Nhưng Thẩm Uyển cố gắng muốn tìm bóng dáng họ, lại không thấy đâu.
Trong màn sương trắng xoá hiện ra một gốc cây đào che trời, dưới tàng cây có người đang múa kiếm, thân ảnh xa lạ mà quen thuộc.
Nàng từng bước tiến lại gần, cho đến khi bóng người dưới tàng cây trở nên rõ ràng.
Tống Hoài An mặc cẩm bào màu trắng, tóc đen buộc cao, đang thu kiếm, ngọc thụ lâm phong.
Hắn nhìn nàng, vươn tay, ngữ khí vô cùng dịu dàng: ” Uyển Nhi, đi theo ta.”
Thẩm Uyển đứng sững tại chỗ, vừa mới giơ tay lên muốn nắm lấy tay hắn, sương mù phía sau tan đi, dần dần đổi thành tường cung trùng trùng điệp điệp, hoàng thành như một con cự thú há miệng to như chậu máu muốn nuốt chửng nàng.
Nàng vô cùng hoảng sợ, đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Mở mắt ra, đập vào mắt là rèm giường tơ lụa trên đỉnh đầu, bên tai truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.
Nàng hơi nghiêng đầu, trong nội điện chỉ còn một ngọn đèn, bấc đèn nổ nhẹ, ánh nến lay động, chiếu vào gương mặt Tống Hoài An.
Hắn nằm nhoài bên giường, ngủ không yên giấc, lông mày nhíu chặt, quầng thâm dưới mắt, cằm lún phún râu, có lẽ đã lâu không được nghỉ ngơi.
Thẩm Uyển cứ lẳng lặng nhìn, nàng đã quên bao lâu rồi không nhìn kỹ người này, hắn nhắm hai mắt, nàng vẫn có thể thấy được dáng vẻ ngây ngô thời niên thiếu của hắn.
Có một khoảnh khắc, nàng nhớ tới quá khứ, khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể những năm tháng qua, họ chưa từng chia xa.
“Quán Quán, nàng tỉnh rồi!”
39
Cử động của Thẩm Uyển rất nhỏ đã đánh thức Tống Hoài An, trong mắt hắn tràn đầy vẻ vui mừng xen lẫn mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.
Thẩm Uyển chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua ngoài điện, trời tối đen như mực, không một ánh trăng.
Nàng uống một ngụm nước ấm Tống Hoài An đưa qua, nhuận giọng nói rồi mới hỏi: “Nàng ta đâu?”
Tống Hoài An biết nàng đang hỏi nữ nhân câm kia, chỉ đắp chăn cho nàng: “Đêm qua, đã chết rồi.”
Ngữ khí của hắn quá nhẹ nhàng linh hoạt, giống như đang nói một người không liên quan.
Nhưng khi tỉnh mộng, Thẩm Uyển vẫn nhớ rõ Tống Hoài An trước kia sủng ái nữ nhân câm kia thế nào.
Nàng mệt mỏi tựa vào bên giường, thanh âm rầu rĩ: “Ngươi nỡ sao?”
Động tác trong tay Tống Hoài An khựng lại, cuối cùng thở dài: “Quán Quán, nàng ta đã cứu ta, nhưng không có nghĩa là ta sẽ yêu nàng ta.”
Dưới ánh nến le lói, nàng không tháy rõ vẻ mặt của Tống Hoài An khi nói câu này.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiểu lầm cũng tốt, bỏ qua cũng được, những vết thương lòng lúc này nhìn lại, đã chất chồng thành một vách núi sâu vạn trượng.
Nàng nhìn ngọn nến sắp tàn trong điện, cười tự giễu: “Vô nghĩa thôi, ngươi biết đấy, ta cùng lắm chỉ có thể đi với ngươi qua mùa thu này.”
Tống Hoài An nắm chặt chân nàng, tiết lộ nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng hắn.
Hắn không dám nói, cũng không dám nhắc tới, cho rằng như vậy hắn có thể vờ như không biết chuyện gì.
Nhưng khi Thẩm Uyển thản nhiên nói đến cái chết của nàng, hắn giống như bị người ta dìm trong nước chết đuối, ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Hắn gian nan ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyển, rõ ràng đang cười nhưng vành mắt đã bắt đầu đỏ hoe.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, nghẹn ngào nói: “Quán Quán, rốt cuộc tại sao chúng ta đi đến bước này?”
Thẩm Uyển mỉm cười với hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mày hắn, chậm rãi nói: “Cái chết của ta là hình phạt cuối cùng ta dành cho ngươi. Cho nên, Bình An, quãng đời còn lại hãy làm hoàng đế tốt, kiếp sau, ta làm con dân của ngươi.”
Nói xong, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, không còn sức lực để nói nhiều nữa, cũng không muốn nhìn thấy sự hối hận và thống khổ trong mắt Tống Hoài An.
Một lúc lâu sau, ngọn nến trong điện cuối cùng cũng cháy hết, trong phòng chỉ còn lại màn đêm tối đen như mực, ánh sáng le lói từ phía chân trời xuyên qua cửa sổ, hắt lên thành ánh sáng mờ mờ.
Thẩm Uyển nghe Tống Hoài An chậm rãi đứng dậy, từng bước ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa điện mở ra, Thẩm Uyển bỗng gọi hắn.
“Bình An.”
Tống Hoài An dừng bước, tìm kiếm bóng dáng nàng trong bóng tối.
Thẩm Uyển dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra bí mật tàn nhẫn nhất mà nàng đã giữ kín nhiều năm qua.
Nàng nói: “Trận Trường Lĩnh, người cứu ngươi là Thẩm Uyển của ngươi, nàng cứu ngươi khỏi vòng vây quân địch trên chiến trường, dụ truy binh rời đi, nàng rơi xuống vách núi mất trí nhớ, ngươi đã giết nàng, trên đời này không còn Thẩm Uyển yêu ngươi như vậy nữa.”
Con dao dịu dàng luôn tàn nhẫn nhất, những lời của nàng bất ngờ đâm thẳng vào trái tim Tống Hoài An.
Trong bóng đêm, Thẩm Uyển nghe hắn cười, tiếng cười bi thương khó tả, cuối cùng tiếng cười biến thành nghẹn ngào khóc ròng, tuyệt vọng bất lực.
“Thẩm Uyển!”
Nàng lặng lẽ nằm trên giường, nghe tiếng hắn ở ngoài cửa gọi tên nàng trong đau đớn tột cùng.
Sau đó, im lặng hồi lâu, cửa điện cuối cùng nhẹ nhàng đóng lại.
Thẩm Uyển trở mình nằm xuống, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, nàng đã lệ rơi đầy mặt.
Không thể quay lại nữa rồi, thiếu niên lúc trước và Thẩm Uyển của hắn, đã không còn nữa.
“Nương nương, ngài uống thuốc này đi, sau khi bệ hạ tảo triều chắc chắn sẽ tới Trường Xuân cung thăm ngài, nếu ngài không uống, sợ là bệ hạ lại lo lắng.” Tiểu Như không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, chỉ tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Uyển nằm trên trường kỷ trong viện, ánh mắt vô hồn nhìn cây đào xanh mướt trong sân: “Không cần, ngươi nói với hắn, ta không muốn gặp hắn nữa, nếu hắn cứ khăng khăng muốn xông vào, ta sẽ không uống thuốc này nữa.”
Tiểu Như sốt ruột, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Như biết trong lòng nương nương có oán hận, trước đây nương nương đã chịu bao nhiêu khổ cực, Tiểu Như đều biết, nhưng bệ hạ thật lòng yêu nương nương, Trường Xuân cung này, bệ hạ sai người xây dựng lại, nhất định phải xây giống hệt lúc ngài ở.”
“Sau khi xây xong, chỉ có một mình nô tỳ trông coi nơi này, hơn một năm nay, bệ hạ chưa từng đến hậu cung, Tiểu Như luôn thấy bệ hạ đêm khuya uống rượu một mình ở đây, ngẩn người nhìn bức họa của nương nương, ngay cả những cây đào khắp Trường Xuân cung này cũng do bệ hạ tự tay trồng từng cây một.”
“Mùa xuân năm ngoái, cây đào không nở hoa, bệ hạ buồn phiền rất lâu, cho rằng là nương nương đang hận ngài…”
Không đợi Tiểu Như nói hết lời, Thẩm Uyển nhắm mắt lại, đầy tiếc nuối ngắt lời nàng ấy: “Tiểu Như, có yêu cũng vô dụng, có thương cũng vô dụng, hoa đào sẽ không nở, dù có nở, cũng sẽ không có người ngắm.”



