36
Ngươi xem, rất giống một người si tâm trọng tình.
Nhưng Thẩm Uyển nghe xong, lại cười chua xót đến đỏ mắt.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay Tống Hoài An ra, đau đớn nói: “Ngươi đồng ý với ta, là ân điển của bệ hạ ngươi cho, bảo ta đi dập đầu với quý phi của ngươi, gánh hết những tội danh không đáng có kia mới bằng lòng ban thuốc cho mẫu thân ta! Nhưng kết quả thì sao? Ta dập đầu, ta nhận tội, nhưng thứ ngươi ban cho mẫu thân ta chính là độc dược tuyệt mệnh! Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ân điển của bệ hạ lớn thật!”
Tống Hoài An sửng sốt, lông mày nhíu chặt lại: “Độc dược gì?”
Thẩm Uyển thấy vẻ mặt hắn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ lạnh lùng cười, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Đến nước này rồi, bệ hạ không cần giấu diếm nữa, từ xưa quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nhưng phụ thân mẫu thân sinh ta ra, nuôi dưỡng ta,Thẩm Uyển ta tuyệt đối không làm bạn với kẻ thù.”
Tống Hoài An mặt mày âm trầm, sau một lúc lâu nhìn thoáng qua Lý Duy ở phía sau: “Dẫn người đi trước, sau đó bàn bạc lại, ba ngày sau, bãi giá hồi kinh!”
Nói xong, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Thẩm Uyển, ngữ khí hòa hoãn vài phần: “Quán Quán, theo ta trở về, có lẽ chúng ta có quá nhiều hiểu lầm.”
Thẩm Uyển khẽ nhíu mày, nàng cho rằng hiểu lầm lớn nhất giữa họ chính là yêu nhau, chính là hôm nay trời xui đất khiến lại đi cùng nhau.
Nhưng chỉ cần Tống Hoài An mở miệng, nàng biết mình không có quyền từ chối, trước đây là như vậy, bây giờ đương nhiên cũng như vậy.
Nàng nhịn xuống cỗ huyết khí đang cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực, không thèm nhìn hắn lấy một cái, lần nữa trở lại gian phòng trong viện.
Từ Y Châu đến kinh thành, nửa tháng đi đường, vì lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Uyển, đành phải đi mất một tháng mới tới.
Lúc đó đầu hạ sắp tới, Thẩm Uyển vẫn không chịu nổi chút khí lạnh, kinh thành đã có người mặc áo xuân, nàng vẫn cần khoác thêm áo choàng.
Mà suốt một tháng trời trên đường, Thẩm Uyển rất ít khi nói chuyện với Tống Hoài An, cho dù có trao đổi cũng chỉ là mấy câu quan tâm của Tống Hoài An khi thân thể Thẩm Uyển suy yếu, phần lớn thời gian, Thẩm Uyển đều ngủ mê man.
Trở lại kinh đô, cửa cung thành nặng nề trầm lắng giống như năm nàng mười sáu tuổi bước vào nơi này, không có gì thay đổi.
Nàng từng vô số lần nghĩ tới việc thoát khỏi lồng son tráng lệ này, nhưng đến giờ phút này, lần nữa đứng ở chỗ này, có lẽ vì mỏi mệt đến cực hạn, nàng lại cảm thấy bình thản đến lạ.
Trường Xuân cung sau một trận đại hỏa đã được xây dựng lại, mọi thứ đều được bày trí như cũ, dường như không có gì thay đổi, nhưng Thẩm Uyển biết, tất cả ở đây đều là mới, cung điện có thể xây dựng lại, nhưng dấu vết năm xưa lưu lại trong cung biến mất không còn gì nữa.
Đẩy cánh cửa lớn màu đỏ thẫm nặng nề ra, một tiểu nha hoàn đang tưới nước cho hoa ở tiền viện, nghe tiếng động thì nhìn lại, gáo nước trong tay rơi xuống đất.
“Nương nương?” Tiểu Như nhìn thấy Thẩm Uyển, sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức mừng rỡ, chạy nhanh tới trước mặt Thẩm Uyển, quỳ rạp xuống đất: “Tiểu Như ngày đêm đều ngóng trông có một ngày nương nương trở lại nơi này, không ngờ lại có ngày đó thật, nương nương, có phải Tiểu Như đang nằm mơ hay không?”
Thẩm Uyển nhìn tiểu cung nữ nắm lấy váy mình khóc đến rối tinh rối mù, lòng mềm nhũn.
Từ sau khi Cẩn Nhi đi, chỉ còn Tiểu Như bầu bạn với nàng, tuy nàng biết Tiểu Như là tai mắt của Tống Hoài An, nhưng dù sao cũng tận tâm tận lực chăm sóc nàng bấy lâu, năm đó thời điểm nàng khó sinh, cũng chỉ có nàng ấy tiễn nàng một đoạn đường.
Nàng quỳ xuống đỡ Tiểu Như dậy, dịu dàng nói: “Không cần gọi nương nương, Tiểu Như, hoàng hậu trong cung này một năm trước đã không còn tồn tại.”
“Khụ…”
Tiểu Như theo tiếng nhìn qua, phát hiện Tống Hoài An cũng ở cửa ra vào, lúc này mới vấn an, nhỏ giọng lui ra.
Tùy tùng đi theo sau Tống Hoài An cũng rất thức thời dừng lại ở cửa, để lại không gian riêng cho hai người.
Tống Hoài An dẫn Thẩm Uyển vào trong, hắn không giỏi biểu đạt tình cảm, chỉ trầm mặc dẫn Thẩm Uyển đi đến hoa viên nhỏ, chỉ vào từng gốc cây đào lớn lên xanh um tươi tốt nói: “Trong cung trồng rất nhiều cây đào mới, năm sau hoa nở sẽ rất đẹp, nàng nhất định phải ở lại ngắm.”
Thẩm Uyển dừng bước dưới gốc đào, nàng có thể tưởng tượng ra mùa xuân năm sau, lúc hoa đào nở rộ, nhất định nơi này rất đẹp.
Nhưng nàng thở dài, tràn đầy tiếc nuối, tự giễu nói: ” Liệu còn có năm sau nữa không?”
Tống Hoài An nhìn sườn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng bỗng thấy chua xót, nhưng chỉ rầu rĩ gật đầu: “Có, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều năm sau nữa.”
Thẩm Uyển cúi đầu nhìn mũi giày đen tuyền của Tống Hoài An, hỏi: “Ngươi biết mà, ta không sống được bao lâu nữa. Nếu còn cơ hội lần sau, ta vẫn sẽ giết ngươi, để báo thù cho Cẩn Nhi, báo thù cho mẫu thân ta.”
“Cho nên, chúng ta sẽ không ở bên nhau quá lâu, Tống Hoài An, chúng ta bây giờ, không đội trời chung.”
Nàng chậm rãi nói từng câu từng chữ, dùng giọng điệu bình thản, như thể đang hỏi hắn đã ăn cơm chưa vậy.
Nhưng chính sự nhẹ nhàng ấy mới khiến Tống Hoài An cảm thấy nặng nề.
Hai tay hắn nắm lấy đầu vai Thẩm Uyển, mãi đến khi vành mắt đỏ hoe mới nói như khẩn cầu: “Uyển Uyển, chúng ta có thể đừng oán hận lẫn nhau hay không? Nếu thật sự đến lúc ta không giữ được nàng, hoàng tuyền bích lạc, nàng dẫn ta đi, ta nguyện đi cùng nàng đến mười tám tầng địa ngục.”
Mắt Thẩm Uyển ngấn lệ, lại cố chấp không chịu để nó rơi xuống: “Tống Hoài An, đời này đủ rồi, kiếp sau không nên gặp lại, ta đã… Không cần ngươi bầu bạn nữa.”
37
Ngày đầu tiên trở lại hoàng thành, kinh thành đổ một trận mưa to.
Mưa liên miên cả đêm, tầm tã không ngớt, ngày hôm sau liền nghe cung nhân nói, gió gió mưa làm sập một khu điện ở lãnh cung, cũng không có tai nạn chết người, chỉ đập gãy chân trái của một người câm.
“Nương nương, bây giờ cuối cùng người cũng yên tâm rồi, trời cao báo ứng, nữ nhân câm kia bây giờ gãy chân, không có ai chữa trị, sau này sẽ thành người què!” Tiểu Như trang điểm cho Thẩm Uyển, giọng đầy vẻ hả hê.
Nghe đến nữ nhân câm, Thẩm Uyển nhíu mày suy nghĩ một chút, có chút không xác định hỏi: “Nữ nhân câm? Là Thục quý phi sao?”
Tiểu Như bĩu môi, có chút không phục: “Một năm trước nàng ta đã bị bệ hạ đày vào lãnh cung, từ lâu đã không phải Thục quý phi gì nữa!”
Thẩm Uyển thầm kinh ngạc, năm đó Tống Hoài An ngàn sủng vạn yêu, sao có thể dễ dàng đày vào lãnh cung?
Tiểu Như cũng đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lại nói: “Nương nương, chuyện năm đó, bệ hạ nổi trận lôi đình, xử trí rất nhiều người, bệ hạ làm vậy là vì trút giận cho ngài, nên mới đày nữ nhân câm kia vào lãnh cung, suy cho cùng, trong lòng bệ hạ vẫn có ngài.”
Thẩm Uyển nhìn mình trong gương đồng.
Nàng đã không còn là tiểu cô nương mười sáu tuổi năm đó, tình yêu của người kia, giờ đây đối với nàng đã chẳng còn chút ý nghĩa nào.
“Mang chút thuốc trị thương, đi xem nàng ta một chút đi.”
Nàng không phải thánh mẫu, nhưng đủ loại quá khứ, hững hành động của Thục quý phi, suy cho cùng đều là do Tống Hoài An ngầm cho phép, nếu là đổi tần phi khác trong cung, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.
Huống hồ, có một số người, sống còn thống khổ hơn chết, gặp nhau còn tra tấn hơn không gặp.
Vị trí của lãnh cung thật sự hẻo lánh, còn chưa đến cửa đã cảm giác xung quanh có một luồng khí lạnh lẽo.
Thẩm Uyển đứng dưới mái hiên, xa xa nhìn thấy một nữ nhân ngồi bệt dưới nền đất ẩm ướt sau cơn mưa, người đầy bùn lầy bị một đám nữ nhân ức hiếp, trên người nàng ta chi chít vết thương lẫn bùn đất. Nếu không phải đôi mắt kia cũng coi như quen thuộc, nàng cũng khó mà tin được nữ nhân bị đánh chính là Thục quý phi đã từng đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai.
Thục quý phi không nói được, bị đánh đến mức không biết xin tha, chỉ có thể nghẹn ngào dập đầu cầu xin những người đó.
Nàng ta há to miệng, dường như không thể tin nổi Tống Hoài An lại có thể vứt bỏ mình ở nơi này không chút đoái hoài.
Tiểu Như thấy vậy ngược lại hả giận nói: “Nương nương, ngài xem nàng ta hiện tại tự làm tự chịu, trước kia ỷ được bệ hạ sủng ái, không biết đã hại bao nhiêu người đâu!”
Thẩm Uyển thở dài, khẽ lắc đầu: “Trước đây, hắn cũng rất yêu nàng ta, nhưng một khi đã chán ghét thì chỉ có kết cục hiện giờ. Nàng ta không còn là quý phi nữa, trong cung lớn như vậy cũng không có một người thân cận nào, nếu có một ngày nàng ta chết, e rằng trên đời này sẽ chẳng còn ai nhớ đến tên nàng ta nữa.”
Mặc dù Thẩm Uyển không nói rõ, nhưng Tiểu Như lại biết, nàng đang nói đến Tống Hoài An.
Nàng ấy không dám nghị luận, chỉ nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ chẳng có ai nhớ đến nàng ta, nói là bệ hạ sủng ái nàng ta nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả bệ hạ cũng không nhớ được tên của nàng ta, sau này càng không có ai phải nhớ kỹ.”
Thẩm Uyển nhìn Thục quý phi trước mắt, như nhìn thấy chính mình của ngày trước.
Nếu không phải nàng xuất thân từ Thẩm gia, có phụ mẫu làm chỗ dựa, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục này.
Nàng cuối cùng vẫn mềm lòng, đuổi đám người kia đi, đặt một lọ thuốc trước mặt nữ nhân câm kia.
Nữ nhân câm ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thẩm Uyển thì tỏ vẻ hoảng sợ, nàng ta há mồm như muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ không ngừng lui về phía sau.
Trước kia dù có hận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của nàng ta bây giờ, cũng không hận nổi.
Thẩm Uyển đứng trước mặt nàng ta, khẽ thở dài: “Lúc trước cần gì phải tiến cung, thế giới bên ngoài trời cao biển rộng.”
Câu này của nàng dường như nói cho nữ tử câm nghe, nhưng cũng giống nói cho mình nghe.
Nàng chưa kịp nói thêm gì, bỗng nhiên nghe bên ngoài điện truyền đến thanh âm: “Bệ hạ giá lâm!”



