34
Một cây ngân châm dài nhỏ được đâm vào trong thức ăn rồi rút ra.
Châm bạc từ từ biến thành màu đen, dưới ánh nến càng trở nên rõ ràng.
Cả phòng lặng ngắt như tờ, hạ độc hoàng đế là tội tru di cửu tộc, mà nữ tử muốn hạ độc hoàng đế trước mắt đây lại là người mà hoàng đế cho kiệu lớn tám người khiêng vào cung, dù chưa phong hoàng hậu nhưng cũng ngang hàng với hoàng hậu.
Sau một hồi im lặng, trên bàn phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Uyển buông đũa ngọc trong tay xuống, trên mặt không hề có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi bị phát hiện.
Nàng vẫn cười khanh khách, nói với Tống Hoài An: “Xem ra bữa cơm hôm nay không ăn được rồi.”
Tống Hoài An nhìn nàng chằm chằm, trong mắt cuồn cuộn đau đớn và khó tin.
Hắn chắc chắn Thẩm Uyển yêu hắn, nhưng bây giờ nàng… lại muốn giết hắn!
“Vì sao?” Giọng Tống Hoài An căng thẳng, như dây cung kéo căng đến cực hạn.
Nụ cười của Thẩm Uyển lộ vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nàng lướt qua mặt hắn: “Bệ hạ nên hỏi chính mình đã làm gì.”
Tống Hoài An nắm chặt tay, chợt nhận ra hình như Thẩm Uyển trước mắt trở nên cực kỳ xa lạ.
Nàng chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy nói chuyện với hắn, huống hồ lúc bị bệnh nàng cũng rất yếu đuối, sao hôm nay nàng lại muốn giết hắn?
Hắn cảm thấy như có ai đó đâm một nhát dao vào tim, đau đớn đến tột cùng.
“Nàng… nhớ ra rồi?”
Thẩm Uyển chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chỉ hờ hững nói: “Ta ước gì ta chưa từng quen biết ngươi.”
Dứt lời, thậm chí nàng còn không thèm lộ chút cảm xúc, quay người rời đi.
Tống Hoài An trơ mắt nhìn nhìn bóng lưng nàng khuất dần trong bóng tối, nụ cười biến mất, khóe mắt đỏ hoe.
Nhìn xem, quả nhiên nàng đã nhớ ra tất cả.
Quả nhiên nàng… Hận hắn như vậy, hận sự lạnh nhạt của hắn những năm qua, hận sự bất công hắn dành cho nàng, hận sự lừa dối và phản bội của hắn!
Tống Hoài An bỗng nhiên nghẹn ngào đau đớn, rõ ràng hắn muốn mở miệng gọi nàng lại, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.
Lần đầu tiên hắn nhận thức vô cùng rõ ràng rằng nàng hận hắn, thậm chí hận đến mức muốn hắn chết!
Hành cung biệt viện.
Tội mưu hại Hoàng đế là trọng tội, tuy Tống Hoài An không hạ chỉ, Lý Duy cũng không dám lơ là, giam Thẩm Uyển trong biệt viện, không cho bất kỳ ai tiếp cận, trước khi Tống Hoài An hạ chỉ, hắn cũng không dám làm gì Thẩm Uyển.
Đèn trong biệt viện sáng suốt đêm, Thẩm Uyển ngồi dưới ánh đèn cả đêm.
Rõ ràng nàng không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng ký ức lại cứ thế ùa về.
Nàng luôn nhớ tới mẫu thân, lúc còn nhỏ hay dỗ nàng đi ngủ, ngày nàng thành thân, mẫu thân khóc đưa nàng xuất giá.
Từ năm đầu tiên nàng gả vào cung, mẫu thân đã bị bệnh, lần cuối cùng gặp được mẫu thân vẫn là sinh thần nàng bốn năm trước, mẫu thân chải đầu cho nàng, làm bánh xốp hoa lê mà nàng thích ăn nhất.
Ngày đó nàng đứng ở cửa cung nhìn mẫu thân ho khan bước đi, ánh chiều tà chiếu vào bóng lưng gầy yếu của mẫu thân.
Mẫu thân bị bệnh rất nghiêm trọng, nàng từng cầu xin Tống Hoài An rất nhiều lần, nhưng Tống Hoài An không cho nàng về thăm bệnh, cho đến khi phụ thân đích thân mở miệng, hy vọng nàng đi xin thuốc cho mẫu thân.
Nhưng ai ngờ, thứ nàng dùng tôn nghiêm cầu xin, lại là độc dược Tống Hoài An ban cho, độc chết mẫu thân.
Thẩm Uyển nghĩ đến đây, nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt, nàng hận, hận chính mình, cũng hận Tống Hoài An.
“Cốc cốc cốc…”
Bỗng nhiên, cửa sổ trong góc viện phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thẩm Uyển theo bản năng nhìn sang, thấy một bóng đen đang rón rén bước vào.
Nàng vừa định lên tiếng thì nghe người nọ “xuỵt” một tiếng, bóng dáng có chút quen mắt.
“Thẩm tỷ tỷ, là ta.”
35
Khi nhìn thấy bóng người trước mắt thật sự là Cố Thính Lan, Thẩm Uyển còn hơi kinh ngạc.
“Bên ngoài có trọng binh canh gác, ngươi vào bằng cách nào?”
Cố Thính Lan vẻ mặt vội vàng, không nói lời gì liền kéo tay nàng ra ngoài nói: “Thẩm tỷ tỷ, không kịp giải thích nhiều với tỷ, nhân dịp hiện tại thủ vệ bên ngoài ngất xỉu, tỷ mau đi theo ta!”
Thẩm Uyển đi hai bước, lại nhìn Cố Thính Lan một chút, bỗng nhiên dừng lại: “Ta không đi, ta còn có việc chưa làm xong!”
Cố Thính Lan mặt đầy lo lắng, lại không thể cưỡng ép, đành phải đè thấp thanh âm kiên nhẫn nói: “Thí quân là tội lớn xét nhà diệt tộc, lấy thủ đoạn của Tống Hoài An, tuyệt đối không thể buông tha cho tỷ, ngươi đã nhớ ra rồi, chẳng lẽ bây giờ tỷ còn tưởng rằng hắn là Bình An thuần lương vô hại sao?”
Không khí như ngưng đọng vài giây, Thẩm Uyển chậm rãi rút tay ra: “Thính Lan, rốt cuộc ngươi biết chuyện gì?”
Chuyện thí quân mới xảy ra tối nay, hành cung cách Y Châu thành cũng không gần, bình thường tin thí quân sẽ bị phong tỏa nghiêm mật, sao Cố Thí Lan có thể biết?
Huống hồ, chuyện nàng khôi phục ký ức hẳn là ngoại trừ Lục thái y, đáng lẽ không có người ngoài biết, Cố Thính Lan lại dường như biết tất cả.
Cố Thính Lan nhìn lòng bàn tay mình, thả lỏng, trong mắt thoáng hiện một tia đau đớn, nhưng rồi nhanh chóng ổn định thần sắc: “Tỷ đi theo ta trước đi, rời khỏi nơi này trước, mọi chuyện ta đều sẽ nói cho tỷ biết.”
Thấy Thẩm Uyển vẫn không có động tĩnh, hắn ta sốt ruột, một phát bắt lấy cổ tay nàng rồi kéo ra ngoài.
Thẩm Uyển bất ngờ, lảo đảo vài bước theo sau.
Chỉ là, vừa đi đến cửa sân, bước chân Thẩm Thính Lan bỗng dừng lại.
Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một đội người đang chặn ở cửa, bên tường có mấy thị vệ ngất xỉu, mà người đứng đầu không ai khác chính là Tống Hoài An.
Nàng nhìn chằm chằm vào cổ tay đang bị Cố Thính Lan nắm chặt, lưng bất giác lạnh toát.
Nàng muốn rút tay lại, không ngờ Cố Thính Lan lại nắm chặt hơn, tiến lên một bước chắn trước mặt nàng.
“Thẩm tỷ tỷ, đừng sợ, ta sẽ đưa tỷ rời khỏi nơi này.” Cố Thính Lan nhẹ giọng an ủi.
Nhưng lời này lọt vào tai Tống Hoài An, sắc mặt hắn lập tức tối sầm: “Trẫm cũng muốn xem xem, hôm nay ngươi làm sao đưa người đi khỏi đây ngay trước mắt trẫm!”
Thẩm Uyển vừa cố gắng rút tay khỏi tay Cố Thính Lan, vừa hạ giọng khuyên hắn ta: “Thính Lan, ngươi đi mau đi, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“A…” Thẩm Hoài An cười lạnh, dời mắt về phía Thẩm Uyển, gằn giọng nói bốn chữ: “Quán Quán, lại đây.”
Thẩm Uyển nhìn về phía Tống Hoài An, rõ ràng bắt gặp sát ý trong mắt hắn, khoé mắt thấy nơi xa có một vệt ám quang đang hướng về phía Cố Thính Lan.
Nàng luống cuống, vội đẩy Cố Thính Lan ra, trong bóng tối có một mũi tên dài sượt qua góc áo của Cố Thính Lan, xé rách một mảnh vải, đâm thẳng xuống đất.
Thị vệ sau lưng phản ứng cực nhanh, lập tức bao vây Cố Thính Lan và Thẩm Uyển.
Tống Hoài An đi đến trước mặt Thẩm Uyển, thị vệ rất tinh mắt tránh ra, thu hồi vũ khí.
Sắc mặt Tống Hoài An âm u tới mức có thể nhỏ nước, ánh mắt đầy phẫn nộ, đối diện với ánh mắt Thẩm Uyển: “Nàng muốn giết ta, nhưng lại bất chấp nguy hiểm cứu hắn ta?”
Dưới ánh trăng, mặt hắn như phủ một lớp bóng, khiến người ta nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo.
Thẩm Uyển chỉ thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, im lặng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Hắn còn nhỏ, ngươi hãy tha cho hắn, nếu ngươi muốn mạng, ta cho ngươi là được.”
“Thẩm tỷ tỷ!” Cố Thính Lan nghe vậy cuống lên, rút trường kiếm bên cạnh ra: “Tỷ đừng cầu xin hắn! Tỷ có cầu xin hắn cả đời, hắn cũng không đồng ý với tỷ đâu, hôm nay Cố Thính Lan ta chết ở đây, tỷ không cần phải chịu uất ức nữa!”
Một câu nói khiến lòng Thẩm Uyển ngũ vị tạp trần.
Đúng vậy, nàng từng cầu xin hắn cả đời, nhưng có lần nào hắn chân chính đồng ý với nàng?
Bất giác, mắt nàng như có hạt cát, có chút đau nhức.
Nàng cười với Tống Hoài An: “Ngươi nhìn xem, khắp thiên hạ đều biết ngươi không yêu ta, vì sao ngươi lại gạt ta, vì sao còn muốn cưới ta? Muốn trách thì phải trách ngươi, vì sao không thể buông tha cho ta!”
Giọng nàng nhẹ như nước chảy mây trôi, nhưng lại như đục sâu vào lòng người.
Thần sắc trên mặt Tống Hoài An làm người ta không đoán ra được, chỉ chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt từ trán đến thái dương nàng, vén tóc nàng ra sau tai.
Sau đó một bàn tay lạnh như băng áp vào mặt nàng, giọng nói trầm trầm đau khổ: “Người trong thiên hạ thì biết gì! Thẩm Uyển, nàng nói xem, trừ khi nàng muốn rời khỏi trẫm, nàng cầu trẫm lần nào, trẫm không đồng ý với nàng!”



