28
Đêm nay, Thẩm Uyển trắng đêm không ngủ, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện quá khứ.
Từ khi nàng sinh bệnh đến nay, chuyện gì cũng không nhớ rõ, nhưng nàng biết, trước kia phụ thân nàng Thẩm Trưng là đại tướng quân chấp chưởng binh mã, Thẩm gia là Thẩm gia quyền thế ngập trời, chỉ là sau đó phụ thân cáo lão về quê mà thôi.
Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không nhớ, rốt cuộc là ai gả cho Tống Hoài An làm Ninh Gia hoàng hậu kia.
Phụ thân nói, nàng có huynh trưởng nhậm chức ở bên ngoài, nhưng chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc tới nàng còn có tỷ muội gì, hay là phụ thân quá mức thương tâm, không muốn nhắc lại?
Nghĩ đến Thẩm Trưng cực lực phản đối hôn sự này, nàng bỗng nhiên hiểu.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, tầng mây hiện ra một tia hào quang mờ nhạt.
Thẩm Uyển liền đứng lên, chỉ gọi nha hoàn và xa phu Thẩm gia mang đến, trước khi sắc trời chưa sáng lái xe rời hành cung, dự định về Thẩm phủ.
Đường đi cũng không bằng phẳng, xe ngựa xóc nảy khiến Thẩm Uyển có chút choáng váng.
Nàng tựa vào vách xe, hình ảnh hoả hoạn ào ào tuôn ra trong đầu.
Trong cung điện cao lớn nguy nga đều là ánh lửa, nàng nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường lớn bị máu nhuộm đỏ, tuyệt vọng hô từng tiếng muốn về nhà.
Trong lửa lớn, nàng không nhìn thấy khuôn mặt nữ tử, chỉ là thanh âm khàn khàn tuyệt vọng kia giống như dao rạch ở ngực nàng, làm ngực nàng đau đớn.
“Hí ——” Xe ngựa bỗng ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Thẩm Uyển còn chưa kịp vén rèm nhìn ra ngoài, đã có người vén rèm đi vào trước, là Tống Hoài An.
Trên người Tống Hoài An mang theo một cỗ hàn khí, hơi thở có chút gấp gáp, hiển nhiên là nghe được tin tức, vội vàng chạy tới.
“Quán Quán, sao vậy, nàng đi vội vàng, xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ gấp gáp trên mặt hắn rất thật.
Nương theo ánh nắng sớm mai, Thẩm Uyển lẳng lặng nhìn hắn, lại cảm thấy, hình như hắn không vô tình như người khác nói, rõ ràng ánh mắt hắn nhìn nàng có ánh sáng.
Nàng sửng sốt hồi lâu, mới tìm về thanh âm của mình: “Ban nãy mơ thấy ác mộng, nghĩ đến phụ thân, có một số việc muốn về hỏi phụ thân.”
Không khí như ngừng lại, bỗng nhiên có chút nặng nề.
Tống Hoài An ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay ôm lấy đầu vai nàng, để nàng dựa vào người mình.
Hắn mở miệng, giọng mang theo một tia run rẩy không dễ phát giác: “Quán Quán, nàng hối hận, không muốn gả cho ta sao?”
Thân thể Thẩm Uyển chợt cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như lời đồn đều là thật, nàng liền không gả sao?
Nàng ngửi mùi quen thuộc trên người hắn, bỗng nhiên an lòng hơn, nàng không thể tin được miệng người đời nói, hoàn toàn khác Bình An mà nàng nhìn thấy.
“Trả lời ta, nàng, có phải ta làm sai cái gì, làm nàng mất hứng không?”
Thẩm Uyển hơi cúi đầu, mới nói ra một câu: “Bình An, ta nhớ nhà, muốn về nhà, nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, nhớ huynh trưởng của ta.”
Tống Hoài An im lặng một lúc, vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng dỗ dành nàng: “Vậy thì về nhà, ta đưa nàng về nhà.”
Nhưng lòng hắn không hiểu sao có chút đau, hắn chợt nhớ tới Tiểu Như nói, khi đó nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của Thẩm Uyển, cũng là nói, nàng muốn về nhà.
Nhưng hắn vĩnh viễn không cho Thẩm Uyển một mái nhà, hắn chỉ có tòa hoàng thành lạnh như băng kia, nơi đó không chứa được một mái nhà.
Thẩm Uyển thân thể yếu ớt, còn chưa tới Thẩm phủ đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Tống Hoài An đau lòng, không nhẫn tâm đánh thức nàng, ôm nàng vào trong phòng, để nàng tiếp tục ngủ một giấc thật ngon.
Bước ra khỏi phòng, sắc mặt Tống Hoài An lập tức trầm xuống.
“Đã điều tra ra người hôm qua nhắc tới Ninh Gia hoàng hậu với Thẩm tiểu thư chưa?”
Vừa dứt lời, một hộ vệ chắp tay nửa quỳ trước mặt: “Bẩm bệ hạ, tra được rồi, xin bệ hạ xử lý!”
Tống Hoài An nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Xử lý đi, bên cạnh trẫm không dung người lắm miệng!”
29
Thẩm Uyển ngủ đến khi mặt trời lặn về phía tây, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Hình như nàng lại nằm mơ, nhưng tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ
Chờ nàng rửa mặt xong, Thẩm Trưng đã ở tiền sảnh chờ nàng, cùng dùng cơm tối.
Trên bàn chỉ có hai người, cũng có vẻ hơi lạnh lẽo.
Thẩm Uyển không có khẩu vị giả vờ giả vịt ăn hai miếng: “Phụ thân, năm nay đón Tết, chắc huynh trưởng sẽ về Y Châu nhỉ?”
Thẩm Trưng gật đầu, ừ một câu.
Thẩm Uyển lúc này mới ra vẻ tuỳ ý nói: “Nếu lúc ấy phụ thân sinh thêm cho ta hai tỷ muội thì tốt rồi, huynh trưởng từ khi lĩnh chức tới nay đều ít về nhà, ăn một bữa cơm cũng lạnh lẽo như vậy.”
Thẩm Trưng cười cười, cũng không nghĩ nhiều liền nói: “Mẫu thân ngươi sinh hai huynh muội ngươi đã đủ vất vả, còn muốn một tỷ muội!”
Động tác trong tay Thẩm Uyển dừng một chút, đó có nghĩa là, từ đầu tới cuối, Thẩm gia chỉ có một nữ nhi là nàng, vậy… Ninh Gia hoàng hậu là ai?
Là ai đang gạt nàng, ai đang giấu diếm nàng điều gì?
Nàng chưa bao giờ có khao khát mong mình có thể nhớ lại những chuyện cũ kia, cho dù, nàng càng nhớ lại, đã càng gần hết tuổi thọ.
Mắt thấy hôn lễ sắp tới, vốn dĩ nàng và Tống Hoài An không nên gặp mặt, nhưng từ sau khi nàng trở về, Tống Hoài An liền hơi lạ, xử lý công vụ xong, hắn đều sẽ đến Thẩm phủ bồi nàng, rồi lại không đề cập tới chuyện đại hôn.
Một ngày chạy ba chuyến, giống như lúc nào nàng cũng có thể chạy thoát, nàng nói muốn gặp Cố Thính Lan, Tống Hoài An lại nói Cố Thính Lan về tiểu dược cốc, tạm thời không gặp được.
Nhưng hắn càng như vậy, trong lòng Thẩm Uyển càng bất an.
Vừa mới vào đêm, Thẩm Uyển ăn xong mới đi được hai bước ở trong vườn, quả nhiên Tống Hoài An bấm đốt tới tản bộ với nàng.
Suốt đường nàng đi, luôn có hương hoa nhàn nhạt, vô cùng hợp lòng người.
Bỗng nhiên, nàng dừng bước, không nhìn Tống Hoài An bên cạnh nói: “Bình An, trước đây ngươi có từng yêu ai chưa?”
Hình như Tống Hoài An không bất ngờ với vấn đề này của nàng, mặt rất bình tĩnh trả lời hai chữ: “Có.”
Thẩm Nguyên mím môi, trong lòng lấn cấn một hòn đá nhỏ, lại hỏi: “Là vị quý phi nương nương được sủng quan lục cung sao?”
Giọng nàng nhàn nhạt, giống như một cơn gió trong đêm, lại thổi làm Tống Hoài An lạnh cả người.
Thế nhân chỉ biết hắn thiên sủng Thục quý phi, không ai biết tất cả tình yêu của hắn đều chỉ cho một người, là người trước mắt.
Thấy Tống Hoài An không nói gì, Thẩm Uyển tưởng rằng hắn ngầm thừa nhận, trái tim ngạt thở đau đớn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Vậy… Ninh Gia hoàng hậu thì sao? Ngươi không yêu nàng, cũng sẽ cưới nàng sao? Nghe người ta nói, nàng chết rất thảm, còn nghe người ta nói, nàng họ Thẩm.”
Chỉ trong nháy mắt đó, khi nhắc tới bốn chữ Ninh Gia hoàng hậu, yết hầu Tống Hoài An giống như là bị cái gì đó chặn lại, khiến hắn không nói được câu nào.
Hắn không nói, nàng lẳng lặng chờ, bướng bỉnh muốn một đáp án.
Thật lâu sau, Tống Hoài An cười tự giễu, lại như là một tiếng thở dài: “Ta đương nhiên, sẽ chỉ cưới người ta yêu làm hoàng hậu của ta.”
Thẩm Uyển lộ vẻ khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại như hiểu ra điều gì, khẽ gật đầu: “Khi ngươi cưới nàng ấy, ngươi yêu nàng ấy, nhưng cuối cùng, ngươi cũng ghét nàng ấy thật.”
Sắc mặt Tống Hoài An thay đổi, lòng hoảng hốt, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Nàng đừng nghĩ nhiều, chuyện trước kia đều đã qua, sau này chúng ta sẽ tốt đẹp, ta cưới nàng, từ nay về sau, nàng chính là thê tử duy nhất của ta.”



