26
Hôn sự của Thẩm gia được tổ chức giản dị, Thẩm Uyển chỉ muốn một bộ áo cưới đơn giản, làm lễ bái thiên địa là đủ.
Nhưng dù là như thế, Thẩm Trưng vẫn không vui, cực lực phản đối hôn sự này.
Mãi đến khi Tống Hoài An sai người đưa giá y tú nương làm tới, Thẩm Trưng biết ván đã đóng thuyền, chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.
Trong phòng ngủ, uống cạn chén thuốc đen ngòm, Thẩm Uyển nhíu mày: “Dạo này uống nhiều thuốc này quá, ta thường mơ thấy thiếu niên sinh bệnh, mơ thấy mẫu thân.”
Thẩm Trưng nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, sờ lên đầu nàng: “Còn nhớ rõ bộ dáng của mẫu thân ngươi không?”
Thẩm Uyển mất mát lắc đầu: “Không nhớ rõ, mẫu thân chết thế nào?”
Thẩm Trưng thở dài: “Mẫu thân ngươi mệnh bạc, bệ hạ ban thuốc chữa bệnh cho nàng ấy, nhưng không thể chữa khỏi.”
Ban thuốc?
Trong đầu Thẩm Uyển thoáng chốc toát ra một câu.
“Bất Sinh đan bệ hạ ban cho… Là giả, nhận được đại ân của Thẩm gia, lúc này thần mới liều chết nói cho nương nương, ngài ở trong thâm cung này, đồ vật ra vào nhất định phải cực kỳ thận trọng !”
Giọng nói này nghe có vẻ xa lạ, nhưng lại như được phong ấn sâu trong ký ức từ rất lâu, chỉ cần nghe một lần, trái tim liền thắt lại.
Nàng vỗ vỗ đầu, cố gắng làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo hơn một chút, những ngày gần đây trong đầu nàng luôn nghĩ đến những chuyện không thể hiểu được.
Bên ngoài có người gõ cửa, “Lão gia, tiểu thư, hoàng thượng mời ngự y tới khám bệnh cho tiểu thư.”
Thẩm Uyển thu hồi suy nghĩ, đáp lại: “Mời người vào đi.”
Bởi vì là khuê phòng, nam tử vốn không được đi vào, dù là xem bệnh, cũng phải cách màn giường không được nhìn thấy dung nhan.
Nàng tựa vào bên giường, cách một lớp màn nhìn thấy một người ăn mặc như thái y bước vào, cung kính chào hỏi Thẩm Trưng.
Thẩm Trưng khẽ gật đầu: “Lục thái y, làm phiền rồi.”
Lục thái y khách sáo một câu, tiến lên bắt mạch cho Thẩm Uyển.
Trong phòng rõ ràng yên tĩnh, không có gì bất thường xảy ra.
Nhưng Thẩm Uyển lại cảm thấy, tay Lục thái y bắt mạch cho nàng đang run nhè nhẹ.
Qua một lúc lâu, thấy vị Lục thái y này còn chưa có phản ứng gì, nàng rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi: “Xin hỏi thái y, bệnh tình của ta quá phức tạp sao?”
Nàng nhìn thấy Lục thái y hơi cúi đầu, có chút uể oải.
“Mạch tượng của cô nương rất giống với một bệnh nhân trước đây của ta, đột nhiên nhớ tới, có chút sầu não mà thôi.”
Thẩm Uyển thu tay lại, lại cảm thấy giọng của người này có phần quen tai, đầu lại bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Nàng mệt mỏi tựa đầu vào bên giường: “Bệnh của ta, nhờ thái y tận tâm chữa trị.”
Lục thái y cúi đầu thở dài một hơi, mới nói: “Thân thể cô nương suy nhược đã lâu, một năm trước chắc hẳn có kỳ ngộ, thời khắc sinh tử có người cứu giúp, một năm qua bảo dưỡng không tệ, nhưng lần này dịch bệnh lại tổn thương căn bản, chỉ sợ…”
Câu nói kế tiếp, Lục thái y không nói hết câu, nhưng trong lòng Thẩm Uyển đã hiểu.
Trong phòng bỗng chìm vào im lặng nặng nề, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, nàng cố nén giọng hỏi: “Ta… Còn sống được bao lâu?”
“Nửa năm…”
Thẩm Uyển bỗng nở nụ cười, thì ra, Bình An, ta chỉ có nửa năm có thể bồi ngươi.
27
Y thuật của Lục thái y quả thực cao minh, không đến nửa tháng, bệnh tình của Thẩm Uyển gần như khỏi hẳn.
Tuy nhiên, do thân thể hao tổn quá nhiều, sắc mặt nàng vẫn còn hằn rõ nét bệnh tật.
Hôn lễ của hai người được tổ chức hết sức giản dị tại một hành cung nghỉ mát ở ngoại ô. Không bày vẽ phô trương, chỉ treo lụa đỏ, dán chữ hỉ đỏ thẫm lên cửa sổ.
Ba ngày sau chính là ngày đại hôn, suy nghĩ cho thân thể Thẩm Uyển, mấy ngày nay nghỉ lại hành cung.
Xưa nay có tục, ba ngày trước hôn lễ, tân lang tân nương không được gặp mặt.
Thẩm Uyển nhìn ánh trăng trên trời, ngơ ngẩn xuất thần, không biết đang nghĩ gì.
“Thẩm tỷ tỷ.” Một giọng nam đột nhiên vang lên trên đầu nàng.
Thẩm Uyển theo tiếng kêu nhìn qua, thấy Cố Thính Lan thả người nhảy xuống từ trên nóc nhà, vững vàng đáp xuống trước mặt nàng.
“Sao giờ này ngươi còn tới đây?” Thấy Cố Thính Lan, Thẩm Uyển nhíu mày: “Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”
Cố Thính Lan hiếm khi mặc một bộ áo choàng màu đen, che mặt, nếu không phải nhận ra giọng nói, nàng còn tưởng hắn ta là kẻ xấu.
Hắn ta tùy ý ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uyển: “Còn không phải tại Tống Hoài An, nói tỷ bị bệnh, không cho phép ta gặp tỷ, nếu không phải ta nghe ngóng được tin tức, hôm nay còn không biết có thể gặp được tỷ hay không.”
Thẩm Uyển nghiêng đầu nhìn hắn ta tháo khăn che mặt xuống, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, lộ ra vẻ cô đơn.
Nàng cắn môi, khóe miệng mỉm cười: “Thính Lan, ba ngày sau tỷ tỷ sẽ thành hôn.”
Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt Cố Thính Lan trầm xuống, ánh mắt bị một bóng ma bao phủ.
Hắn ta khàn giọng hỏi: “Tỷ thật sự nguyện ý gả cho hoàng đế?”
Nhưng Thẩm Uyển lại mỉm cười lắc đầu: “Không, hắn là Bình An, người mỗi ngày đánh cờ với ta, ngắm hoa với ta, múa kiếm cho ta xem.”
Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống mặt đất, giống như một tầng sương bạc, chậm rãi phủ lên mặt nàng.
Cố Thính Lan không khỏi siết chặt năm tay, cổ họng không hiểu sao nghẹn đắng.
“Hắn không phải Bình An, hắn là đế vương Khương quốc, tỷ có biết, trước đây hắn từng có thê tử không? Thiên hạ đều biết, Ninh Gia hoàng hậu của hắn mới mất chưa đầy một năm!”
Ninh Gia hoàng hậu?
Nụ cười trên mặt Thẩm Uyển tắt ngấm, một năm qua, nàng ở trong tiểu dược cốc không hỏi thế sự, rất nhiều chuyện cũng không biết.
Nàng đã đồng ý gả cho hắn, vậy mà lại quên hỏi hắn đã từng có thê tử hay chưa, có người trong lòng hay không?
Cố Thính Lan thấy nàng im lặng hồi lâu, trước khi đi chỉ để lại một câu: “Người trong thiên hạ đều biết Ninh Gia hoàng hậu chết thảm bao nhiêu, nếu tỷ thật muốn gả, cũng phải hiểu, người tỷ muốn gả, suy cho cùng là quân vương nhẫn tâm vô tình đến mức nào!”
Đối với Ninh Gia hoàng hậu, người trong thiên hạ không ai không biết, năm đó khi nàng chết, trên phố lưu truyền không ít tin đồn, ai cũng nói nàng là một nữ tử đáng thương.
Nghe nói, Ninh Gia hoàng hậu vốn là thanh mai trúc mã với hoàng đế, hai người tình cảm sâu đậm, nghe nói lúc thiếu niên, hoàng đế còn từng nói chắc như đinh đóng cột, kiếp này nhất định phải cưới Ninh Gia hoàng hậu làm thê tử.
Sau này, hắn cũng thật sự lấy được, nhưng người trong thiên hạ đều biết, từ ngày Ninh Gia hoàng hậu vào cung đã không được sủng ái, hoàng đế ngược lại thiên sủng một nữ nhân câm xuất thân y nữ, cũng phong là Thục quý phi, địa vị gần như sánh ngang với hoàng hậu.
Ninh Gia hoàng hậu vào cung mấy năm, hoàng đế cũng chưa từng chiêu hạnh, đến năm thứ năm mới mang thai một đứa con.
Nhưng đứa nhỏ kia hoài thai không quá tám tháng liền sinh non, Ninh Gia hoàng hậu khó sinh băng huyết, cuối cùng dĩ nhiên là chảy hết máu, chết thê lương ở trong cung điện.
Nghe nói, lúc Ninh Gia hoàng hậu chết, thậm chí không có thái y nào đến khám cho nàng, bên cạnh chỉ có một cung nữ trông coi.
Cuối cùng, cung điện xảy ra hoả hoạn, Ninh Gia hoàng hậu ngay cả thi thể hoàn chỉnh cũng không để lại, đốt thành tro bụi.
Mà càng làm lòng người lạnh lẽo chính là, sau khi nàng chết, hoàng đế đích thân hạ chỉ, không được hạ táng nàng, trước khi chết nàng sống thê thảm, sau khi chết ngay cả tang lễ ra dáng cũng không có, mà ở trong hoàng thành, hoàng đế thậm chí ngay cả nhắc cũng không cho người nhắc tới nàng.
Thế nhân đều nói, hoàng đế nhất định cực kỳ chán ghét vị Ninh Gia Hoàng hậu này, những lời đồn kia nói hoàng đế lúc niên thiếu thích Ninh Gia Hoàng hậu, đến cuối cùng mới hiểu được, thứ hoàng đế thích không phải Ninh Gia Hoàng hậu, mà là Thẩm gia phía sau vị hoàng hậu này.
Người sáng suốt đều hiểu, nếu như năm đó không phải Thẩm gia cực lực tương trợ, hoàng tử năm đó không thể thànhhoàng đế hôm nay.
Thẩm Uyển nghe người ta nói xong những lời này, chỉ cảm thấy ngực đau đớn một trận, giống như có đồ vật gì đó muốn chui ra.
Nàng chưa từng nghĩ tới, Bình An dịu dàng tinh tế trong trí nhớ của nàng lại như những gì thế nhân nói, vì leo lên ngôi vị hoàng đế, không từ thủ đoạn, máu lạnh bạc tình.
Quan trọng nhất là, thứ hắn lợi dụng chính là Thẩm gia, thiên hạ thân ở địa vị cao, Thẩm gia có thể giúp hắn đăng cơ, ngoại trừ Thẩm Trưng, tuyệt không có người thứ hai!



