Skip to main content

Trang chủ Hồng Nhan Tận Phần 13

Phần 13

8:02 chiều – 25/04/2025

24

Cái gọi là tin tốt không ra khỏi cửa, tin xấu truyền ngàn dặm.

Ngày hôm sau, cả thành Y Châu đều biết tiểu thư Thẩm gia nhiễm dịch bệnh.

Mà đối với chuyện này, người bình tĩnh nhất vẫn là chính Thẩm Uyển.

Bệnh tình khiến đầu óc nàng rối bời, không thể suy nghĩ thông suốt, ý thức cũng mơ mơ màng màng ít khi tỉnh táo.

Chỉ là, lúc nàng mê man, nàng luôn mơ thấy những chuyện thời thơ ấu.

Khi còn bé, nàng thường lẽo đẽo theo sau một thiếu niên, cùng hắn đọc sách, cùng hắn chơi cờ, hắn luyện kiếm thì nàng đứng bên cạnh bắt chước.

Nàng học không giỏi, lại luôn nói sau này mình sẽ trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm.

Thiếu mỉm cười nói được, sau đó tặng nàng một thanh bảo kiếm, để nàng trở thành một hiệp nữ thực thụ.

Về sau, hắn đưa thanh kiếm này, sau đó, thiếu niên liền đi xuất chinh.

Thời gian xuất chinh rất lâu, đến một ngày, có người nói cho nàng biết, thiếu niên đã thắng trận, nhưng lại không biết tung tích.

Mỗi lần mơ tới đây, Thẩm Uyển liền chảy mồ hôi lạnh bừng tỉnh từ trong mộng.

Sau khi tỉnh lại, nàng chỉ có thể nhớ mang máng khuôn mặt của thiếu niên kia, có vài phần giống với Bình An.

“Bình An.” Nàng gọi tên của hắn trong cơn mê sảng.

Nhưng mỗi lần mở mắt, bên cạnh đều là những gương mặt xa lạ.

Uống hết chén thuốc đắng này đến chén thuốc đắng khác, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.

Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, cuối cùng, vào một đêm khuya, nàng gọi Bình An, và có người nhẹ nhàng đáp lại.

“Quán Quán, ta tới rồi, ta ở đây.”

Thẩm Uyển liền cố gắng mở mắt ra, quả thật nhìn thấy Tống Hoài An canh giữ ở bên giường nàng.

Không biết có phải do thuốc gần đây uống quá đắng hay không, hốc mắt nàng bỗng nhiên ửng đỏ, rất uất ức hỏi hắn: “Sao giờ ngươi mới đến thăm ta!”

Tống Hoài An nắm chặt tay nàng, dịu dàng dỗ dành nàng: “Là ta không tốt, ta đến hai lần rồi, phụ thân nàng không thích ta, ngăn ta gặp nàng, hôm nay ta lén đến.”

Nàng bỗng nhiên không còn uất ức nữa, khàn giọng hỏi hắn: “Bình An, có phải ta sắp chết rồi không?”

“Sẽ không!” Tống Hoài An không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận: “Thái y đang hết sức nghiên cứu chế tạo thuốc trị liệu, rất nhanh có thể chữa khỏi cho nàng!”

Thẩm Uyển mỉm cười yếu ớt, mơ mơ màng màng kể chuyện cũ với hắn.

Nàng nói: “Bình An, khi còn bé ta quen biết một thiếu niên, hắn đối xử với ta rất tốt, trước kia mỗi khi ta bệnh, hắn cũng giống như ngươi, thức cả đêm bên cạnh ta, hết lần này đến lần khác nói với ta rằng ta sẽ khỏi.”

Nàng nói: “Nhưng mà Bình An, ta quên mất thiếu niên ấy rồi, ta không nhớ nổi hắn, không biết hắn còn nhận ra ta hay không.”

Nàng quay sang nhìn hắn, trong thoáng chốc dường như thấy khóe mắt Tống Hoài An đỏ hoe, nhưng nàng nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.

Sau đó, nàng liền nghe thấy giọng nói run rẩy của Tống Hoài An nói với nàng: “Hắn nhận ra nàng, hắn sẽ không quên Quán Quán của hắn.”

Thẩm Uyển cho rằng hắn đang an ủi mình.

Nàng thở dài một hơi, mỉm cười yếu ớt, gọi hắn: “Bình An, Bình An…”

Ánh nến lay lắt hắt lên gương mặt nàng, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trong mắt nàng, giống như một ngọn lửa.

Sau đó, Thẩm Uyển khẽ lắc đầu: “Ngươi rất giống hắn, nhưng ngươi không phải hắn.”

Một giọt nước ấm nóng rơi xuống mu bàn tay Thẩm Uyển, nàng không biết đó là gì.

Chỉ mơ màng nghe thấy Tống Hoài An thì thầm bên tai: “Quán muội, chờ muội khỏe lên, ta cưới muội, làm hoàng hậu của ta có được không?”

Thẩm Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng có thể nghe thấy, nhưng không có sức lực đáp lại hắn.

Đêm nay, nàng lại mơ một giấc mộng dài, thiếu niên trong mộng kéo tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

“Quán Quán khặc, chờ ta đánh xong trận này trở về, ta sẽ cưới nàng làm hoàng hậu của ta được không?”

Trong mộng, nàng cười vô cùng xán lạn, không chút nghĩ ngợi liền liên tục gật đầu.

“Được!”

Nàng mơ thấy cảnh hồng trang mười dặm ngày tân hôn, mơ thấy lụa đỏ bay khắp hoàng thành, tựa như ráng chiều đỏ rực nơi chân trời.

Nàng mặc áo cưới đỏ thắm, tràn đầy hân hoan chờ phu quân vén khăn voan, cắt một sợi tóc đen buộc chung với tóc nàng, ư thế mới được xem là phu thê kết tóc se duyên.

Nhưng suốt một đêm dài đằng đẵng, nàng ngồi chờ đợi, mà người nàng mong chờ mãi chẳng xuất hiện.

25

Từ khi nhiễm dịch bệnh, thân thể Thẩm Uyển ngày càng suy yếu rõ rệt.

Cốc chủ đích thân từ trong cốc chạy tới Y Châu, cũng chỉ miễn cưỡng ngăn chặn bệnh tình, khó mà khiến nàng khỏe lại hoàn toàn.

Thẩm Uyển hiếm khi tỉnh táo, thừa dịp sắc trời đẹp, thích phơi nắng ở trong viện.

Thẩm Trưng thời khắc lo lắng, không rời nàng nửa bước.

Người hầu trong phủ vội vàng chạy vào bẩm báo: “Tướng quân, bệ hạ lại tới, đang chờ ở ngoài cửa, bọn tiểu nhân không biết có nên mở cửa nghênh đón hay không!”

Vừa nghe là Tống Hoài An tới, sắc mặt Thẩm Trưng liền khó coi đến cực hạn, ngại Thẩm Uyển ở đây, chỉ khoát tay áo: “Nói trong phủ có bệnh nhân, không tiện tiếp khách, nếu để long thể có điều gì bất trắc, lão phu gánh vác không nổi!”

Thẩm Uyển nằm trên giường, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thẩm Trưng, suy yếu nói: “Phụ thân, ta muốn gặp hắn.”

Thẩm Trưng vừa sợ vừa giận: “Ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi muốn gặp hắn?”

Thẩm Uyển lặng lẽ đỏ mắt, yết hầu bỗng nhiên nức nở nói: “Hắn là Bình An, phụ thân, hắn là người ta thích, là người cuối cùng ta thích trên đời này.”

Nàng không nhớ rõ trước kia mình đã từng yêu ai, nhưng hiện tại nàng yêu hắn, yêu người nàng cứu được từ dưới sơn cốc.

Sắc mặt Thẩm Trưng thay đổi liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ nặng nề thở dài: “Quán Quán, ngày sau nếu ngươi nhớ lại, ngươi sẽ hối hận! Đây là nghiệt duyên, nghiệt duyên đó!”

Thẩm Uyển không hiểu, một giọt lệ lăn dài trên má.

“Nhưng mà, phụ thân, ta nghĩ nếu ta phải chết, trước khi chết ta muốn gặp hắn một lần.”

Thẩm Trưng không lay chuyển được nàng, cũng không nỡ tức giận, đành phải trầm mặt phất tay áo rời đi.

Nhìn kỹ Tống Hoài An, hắn đã khác rất nhiều so với Bình An trong ký ức của nàng.

Thẩm Uyển nhớ rõ, Bình An thích mặc áo bào trắng, cười lên như trăng sáng trong trẻo.

Nhưng người đứng trước mặt nàng, khoác trên mình long bào đen uy nghiêm, luôn khiến nàng nhìn có chút không thoải mái, giống như là bỗng nhiên, thân phận của bọn họ cũng đã khác nhau một trời một vực.

Tống Hoài An không nhận ra điều đó, tiến lên một bước, ánh mắt đầy mừng rỡ: “Quán Quán, Thái y viện có vị lão thái y tìm được biện pháp trị dịch bệnh, nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ cho người chữa khỏi cho nàng!”

Trẫm?

Thẩm Uyển nghĩ, đây thật là một xưng hô làm người ta chán ghét, trước đây, Bình An đều chưa bao giờ nói chuyện với nàng như vậy.

Tay nàng run rẩy, khẽ vuốt ve gương mặt hắn.

Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, sao bây giờ nhìn lại có chút xa lạ?

“Bình An, ngươi vẫn đẹp như vậy, nhưng bộ dạng này của ngươi, khiến ta gần như không nhận ra ngươi nữa.”

Tống Hoài An sững người,, sắc mặt thoáng ảm đạm, lại quay sang cười nói: ” Không sao cả, trẫm chính là Bình An, nói, trẫm thích cái tên này, chỉ cần nàng khỏi bệnh, trẫm sẽ cưới nàng!”

Thẩm Uyển nhìn kỹ nét mặt hắn, thấy hắn thật sự nghiêm túc, không phải đang dỗ dành nàng.

Nàng nhìn hắn, cũng nghiêm túc nói: “Ta có một đứa con, ta không thể bỏ nó được.”

Vẻ mặt Tống Hoài An trở nên dịu dàng, khẽ gật đầu, sờ mái tóc dài của nàng: “Trẫm biết, trẫm đặt tên cho nó là Thừa Tự, nó cũng là con trai của trẫm.”

Ánh mặt trời ở đỉnh đầu hơi chói mắt.

Thẩm Uyển như nhìn thấu qua Tống Hoài An trước mắt, gặp lại thiếu niên trong mộng kia.

Nàng nghĩ mình chắc là mê sảng rồi, làm sao lại liên hệ hai người kia lại?

Gần đây, sao nàng luôn mơ thấy một số chuyện trước kia, có lẽ bệnh tật làm đầu óc nàng không tỉnh táo.

Trong lòng nàng tính toán, cốc chủ nói nếu an tâm tĩnh dưỡng, nàng có thể sống đến ngày này năm sau, cũng còn một năm.

Nàng cười nhẹ một tiếng: “Bình An, ngươi lấy ta một lần đi, dùng thân phận bình thường, ta không muốn làm hoàng hậu.”