20
Ngày thứ hai, sắc trời âm u, giống như muốn mưa.
Mới sáng thời tiết đã vậy, tinh thần Thẩm Uyển không tốt, mệt mỏiệt rã rời.
Nàng và Tống Hoài An đánh nửa ván cờ, chống bên cạnh bàn, mơ màng buồn ngủ.
Đợi đến khi tỉnh ngủ, mở mắt ra mới phát hiện mình đã an n ổn nằm trên giường ngủ, trên người đắp một tấm thảm da cáo.
Sắc trời ngoài cửa sổ không phân biệt được đang là canh thứ mấy.
Một tiểu dược đồng bưng chén thuốc đẩy cửa đi vào: “Thẩm tiểu thư tỉnh rồi, đúng lúc, uống thuốc này đi.”
Thẩm Uyển cũng ngoan ngoãn uống hết thuốc trong chén: “Sao thuốc này không còn đắng như trước?”
Tiểu dược đồng nhìn nàng, tiếc hận nói: “Sư phụ nói, là vì vị giác không linh mẫn như trước.”
Thẩm Uyển dừng một chút, thức thời không hỏi nữa.
Cho dù nàng suốt ngày tĩnh dưỡng như vậy, cũng chưa chắc có thể hưởng thọ như thường nhân, hỏi cũng chỉ tăng thêm phiền não.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, thấy bên cửa sổ có nửa bàn cờ chưa đánh xong.
“Bình An đâu? Vừa rồi không phải hắn đánh cờ với ta sao?”
Tiểu dược đồng chỉ hướng sau núi: “Vị công tử kia lúc trước hỏi vị trí cấm cốc, nói là cô nương bảo hắn đi thăm đứa bé kia, nhưng nhìn sắc mặt hắn là lạ, hình như không vui vẻ lắm.”
Nhắc tới đứa nhỏ, sắc mặt Thẩm Uyển thay đổi liên tục, cố cũng không nhớ nổi mình đã nói những lời này.
Một năm qua, ký ức tồn tại trong đầu nàng đã ít lại càng ít, về đứa bé này, phụ thân nói đây là đứa nhỏ nàng mạo hiểm tính mạng sinh ra.
Bởi vì là sinh non, đứa nhỏ kia từ nhỏ cơ thể yếu ớt, hay bị bệnh, không chịu nổi chút gió lạnh.
Hơn một năm nay, nàng nuôi đứa nhỏ trong cấm cốc, do cốc chủ tự mình trị liệu, chính nàng cũng hiếm khi có thể gặp hài tử một lần, sao nàng có thể để cho người thay mình đi thăm!
Bỗng nhiên, trong lòng Thẩm Uyển không khỏi hoảng loạn, trong đầu đột nhiên hiện lên tòa cung điện trống rỗng, trong cung điện có một nữ tử bụng to nằm trên giường, đau đến tê tâm liệt phế.
Nhưng không ai để ý tới, máu tươi rỉ ra từ thân thể nàng, từng chút một thấm vào mép giường, ngay cả trong không khí cũng thoảng mùi máu tươi làm người tuyệt vọng.
Một nam tử mặc long bào đi từ ngoài điện vào, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, nói: “Ngươi không xứng mang thai hài tử của ta!”
Khuôn mặt của người đàn ông dần dần hiện ra, cuối cùng chồng lên khuôn mặt của Bình An.
Sắc mặt Thẩm Uyển trắng bệch, không kịp nghĩ gì, vội vàng chạy về phía sau núi.
Cấm cốc phía sau núi u tĩnh tao nhã, bởi vì nơi này là chỗ luyện dược, trong không khí lúc nào cũng có thể ngửi được mùi thuốc.
Nhưng hôm nay, trong mùi thuốc này xen lẫn một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lúc Thẩm Uyển đến trước cửa cấm cốc liền thấy một chiếc áo choàng của một đứa trẻ một tuổi dính máu rơi lả tả dưới đất , có một vết máu uốn lượn, kéo dài đến tận bên trong cửa.
Nàng sợ hãi, vội vàng tiến lên gõ cửa: “Cốc chủ! Mở cửa!”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, người đứng ở cửa lại không phải lão cốc chủ.
Thẩm Uyển nhìn thấy Tống Hoài An trước mắt, một thân áo bào trắng nhuộm không ít vết máu, hoàn toàn khác với hình ảnh lúc trước, ánh mắt sắc lạnh như dao, lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Nhìn thấy là Thẩm Uyển, ánh mắt kia mới dịu lại.
Tống Hoài An nghiêng người để nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Thẩm Uyển bất chấp tất cả, vội vàng chạy về phía vườn dẻ nhưng tìm một vòng trong phòng, không tìm thấy gì cả.
Nàng gấp đến độ nắm chặt vạt áo Tống Hoài An: “Hài tử đâu? Ngươi mang hài tử của ta đi đâu rồi! Hài tử sao vậy!”
Tống Hoài An hơi nhíu mày, sắc mặt dần dần lạnh xuống: “Ngươi cho rằng ta giết nó?”
21
Không khí nhất thời tĩnh lặng đến đáng sợ, làm cho người ta không biết làm thế nào.
Thẩm Uyển trấn tĩnh, ép mình tỉnh táo lại, mở miệng nói nhưng giọng khàn khàn: “Ta, ta thấy bên ngoài có máu, vừa rồi ta mơ thấy ác mộng… Ta…”
Chưa để nàng giải thích hết, Tống Hoài An nhìn sâu vào mắt nàng, cuối cùng cũng không nói gì, quay lưng bỏ đi.
Chỉ là lúc hắn đi, mặt sầm lại, hiển nhiên tâm tình rất kém cỏi.
Một tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra, thấy Thẩm Uyển vội vàng tiến lên: “Thẩm cô nương tới rồi, hôm nay có một con hổ trắng không biết từ đâu xuất hiện ở sau núi, cắn rất nhiều đệ tử bị thương!”
Thẩm Uyển nghe vậy cũng giật nảy mình: “Vậy đứa nhỏ kia thì sao? Máu và quần áo của đứa nhỏ trên mặt đất là sao?”
“Đó là quần áo hôm nay phơi ở ngoài, hài tử không sao cả, cốc chủ dẫn cậu bé đi ngâm thuốc tắm, nhưng hình như vị công tử kia bị thương.”
Hắn… bị thương?
Thẩm Uyển lúc này mới ý thức được mình đã hiểu lầm Tống Hoài An, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng.
Nhưng lúc đó nàng thật sự quá hoảng loạn, lại thêm những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, tại sao nàng lại thấy khuôn mặt của Bình An?
Hắn, rốt cuộc là ai?
Màn đêm buông xuống.
Thẩm Uyển tìm chút thuốc mỡ trị thương ngoài da, đi đến phòng của Tống Hoài An.
Đứng trước cửa, thấy đèn trong phòng còn sáng, nàng hít sâu một hơi, gõ cửa.
Bên trong im lặng hồi lâu, không một tiếng động, cũng không ai ra mở cửa.
Thẩm Uyển cắn môi, khẽ gọi: “Bình An, ngươi có ở đây không?”
Vừa dứt lời, cửa phòng mới mở.
Tống Hoài An mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, phối hợp với khuôn mặt trong sáng của hắn, toát lên vẻ thư sinh nho nhã.
Hắn giương mắt giả vờ lơ đãng nhìn nàng: “Có việc gì sao?”
Thẩm Uyển đưa thuốc mỡ trong tay tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ta… Ta nghe nói chuyện ban ngày, đa tạ ngươi cứu đứa nhỏ kia, nghe nói ngươi bị thương, ta tìm chút thuốc cho ngươi, đều là thuốc trị thương ngoài da tốt nhất.”
Vẻ lạnh nhạt của Tống Hoài An như thoáng dịu đi, nhưng hắn không nhận lọ thuốc trong tay nàng.
“Ta cứ nghĩ, mấy ngày nay, ít nhất chúng ta cũng xem như bằng hữu.”
Thẩm Uyển càng áy náy, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Nàng đâu thể nói rằng gần đây nàng cứ mơ thấy một nam nhân giống hắn, mà nam nhân kia lại là một người phụ tình vứt bỏ vợ con?
Nàng nắm lấy tay Tống Hoài An, mở lòng bàn tay hắn ra, bất chấp hắn có muốn hay không, đặt lọ thuốc vào đó.
“Chuyện hôm nay là lỗi của ta, Bình An, ngươi đừng so đo với ta, chỉ là… Đứa nhỏ kia là thân sinh của ta, ta lo lắng quá nên mới mất bình tĩnh.”
Nói xong, sắc mặt nàng thoáng buồn bã, xoay người định rời đi.
Tống Hoài An vô thức nắm lấy cổ tay nàng, dường như do dự một lúc lâu mới hỏi: “Người kia là ai?”
Thẩm Uyển xoay người nhìn hắn, nhất thời không hiểu ý hắn: “Cái gì?”
Tống Hoài An gần như cắn răng nói: “Phụ thân của hài tử.”
Ánh mắt Thẩm Uyển dần ảm đạm, sau đó cười khổ: “Phụ thân ta nói, người kia chết rồi, nói hắn không phải người tốt, cũng không muốn ta bận tâm tìm hiểu thêm.”
“Ngươi không nhớ rõ hắn?”
Thẩm Uyển cười tự giễu, nhẹ nhàng gọi hắn: “Bình An, ta cũng giống như ngươi, đều là kẻ ngốc, ngươi không nhớ chuyện trước kia, ta không nhớ chuyện cũ.”
Tống Hoài An giật mình, chẳng biết tại sao, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng siết chặt hơn: “Ta tình nguyện làm kẻ ngốc như vậy, ta cứ cảm thấy, rất lâu trước đây đã quen biết ngươi.”
Thẩm Uyển muốn rút tay ra nhưng không đủ sức, đành phải nhụt chí: “Bình An, chờ ngươi khôi phục ký ức, có lẽ ngươi sẽ không còn là Bình An nữa, duyên phận của chúng ta chỉ ngắn ngủi thế thôi.”
Thật ra hắn rất muốn nói, hắn nguyện ý cả đời làm Bình An của nàng.
Mấy ngày nay, trong đầu hắn luôn hiện lên một bóng hình, giọng nói và nụ cười của người đó quá giống với Thẩm Uyển, thậm chí khi hắn đánh cờ với nàng, còn thuận tay đẩy bánh ngọt về phía nàng, đều là món nàng thích ăn nhất.
Thật giống như, từ rất lâu trước đây hắn đã bắt đầu yêu nàng.
Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ sở thích và thói quen của người kia, dù là, hắn đã quên Thẩm Uyển.
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, khẽ gọi: ” A Tuyền, ta… ta muốn cưới nàng làm thê tử.”



