6
Mưa xuân liên meien, mây đen giăng đầy.
Thẩm Uyển nhìn nước mưa chảy xuống từ trên mái hiên, như bức rèm châu rơi xuống đất.
“Bệ hạ giá lâm…”
Ngoài điện truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám.
Thẩm Uyển nằm trên giường ngủ, hơi nhướng mí mắt lên, nhưng không đứng dậy.
Tiểu Như ở bên cạnh đúng lúc nhắc nhở, nàng cũng làm như không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc Tống Hoài An đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, nhíu mày không vui .
“Hoàng hậu càng hiểu quy củ, biết trẫm đến, ngay cả nghênh đón cũng không thèm nghênh đón!”
Thẩm Uyển vô lực ho khan hai tiếng, hai mắt không có chút cảm xúc nào: “Bệ hạ hôm nay lại cũng rảnh rỗi đến Trường Xuân cung, đáng tiếc, trong cung thần thiếp ngay cả một loại trà ra dáng cũng không có, sợ là không chiêu đãi được bệ hạ.”
Tống Hoài An thấy Thẩm Uyển nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tóc khô héo, toàn thân như một cây đại thụ bị hấp thu chất dinh dưỡng.
Trong lòng hắn lại có chút buồn bực, giọng điệu không tự giác nhu hòa xuống: “Người trong Thái y viện làm gì, sao hoàng hậu bị bệnh nhiều ngày như vậy vẫn chưa khỏi!”
Tiểu Như vội vàng tiến lên đáp lời: “Trương thái y đã tới vài lần, nhưng nương nương ngại thuốc kia quá đắng, cứ uống hai ngụm là đổ.”
Tống Hoài An sầm mặt: “Đi sắc thuốc đi, trẫm nhìn nàng ta uống!”
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Như bưng một chén thuốc đen, đặt xuống liền rất thức thời lui ra ngoài, chừa lại không gian cho hai người.
Tống Hoài An nhìn thoáng qua chén thuốc kia, lạnh lùng nói: “Tự uống hay để trẫm cho ngươi uống!”
Thẩm Uyển quay mặt đi, không nhìn hắn.
Mối thù giết mẫu thân, mối hận hiếp thân đã khiến nàng không biết phải đối mặt với nam nhân mà nàng yêu nửa đời người thế nào.
Động tác này, trong chớp mắt đã chọc giận Tống Hoài An, rõ ràng trước kia nàng rất nghe lời ngoan ngoãn, nhưng sau khi làm hoàng hậu của hắn, nàng luôn luôn thanh cao độc lập như vậy, không chịu nói một câu mềm mỏng nào!
Hắn bưng chén thuốc lên, một tay kẹp lấy cằm Thẩm Uyển, bóp miệng nàng, cũng mặc kệ thuốc có nóng hay không liền đổ xuống.
“Thẩm Uyển, bớt làm bộ làm tịch trước mặt trẫm đi!”
Nước thuốc nóng hổi vào cổ họng, Thẩm Uyển vô thức giãy ra, làm đổ chén thuốc, đổ lên người Tống Hoài An, sau đó ho khan kịch liệt.
Tống Hoài An bị bỏng một chút, lúc này mới bất tri bất giác hiểu được không ổn.
Thấy bộ dáng thống khổ của nàng, tim như bị cái gì đâm vào, có chút đau đớn: “Xin lỗi, trẫm không cố ý.”
Thẩm Uyển không biết có phải bị sặc đỏ mắt hay không, nước mắt đọng ở khóe mắt, từng chữ xé lòng nói: “Bệ hạ cũng biết có lỗi với ta?”
Tống Hoài An cực kỳ ghét bộ dáng quật cường của nàng, lại lạnh lùng nói: “Thẩm Uyển, ngươi đừng không biết tốt xấu, trẫm đối đãi với ngươi đã đủ khoan dung!”
Khoan dung?
Thẩm Uyển bỗng nhiên muốn cười, sự khoan dung của hắn chính là giết Cẩn Nhi, hại mẫu thân nàng?
Nàng cười tự giễu: “Đúng vậy, đa tạ bệ hạ khoan dung, còn chịu để ta làm hoàng hậu hữu danh vô thực này.”
Tống Hoài An nhíu mày, lời trào phúng như vậy khiến hắn hận đến nghiến răng, một câu nói của Thẩm Trưng ở tiền triều đã khiến quần thần cúi đầu nghe theo, nữ nhi Thẩm gia gả vào ở hậu cung cũng dám lên mặt với hắn.
Hắn cố ý lạnh nhạt nàng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn kiêu ngạo không ai bì nổi! Nàng dựa vào cái gì! Còn không phải ỷ vào thế của Thẩm gia!
Hắn tức giận không thôi, một tay kéo nàng, bế ngang lên, ném lên giường nội điện.
Thẩm Uyển cả kinh: “Bệ hạ định làm gì!”
Tống Hoài An nắm chặt tay nàng, kéo áo nàng áp sát người lên, hai mắt đỏ bừng: “Chẳng phải ngươi trách trẫm để ngươi làm hoàng hậu hữu danh vô thực này sao? Hôm nay trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, sớm biết hoàng hậu đã không chịu nổi sự cô đơn của thâm cung, sao không sớm cầu trẫm!”
Hắn nói như đang sỉ nhục, Thẩm Uyển đột nhiên ngây ngẩn, nghĩ đến năm mười lăm tuổi.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, đỏ mặt hỏi nàng: “Sau này, nàng có thể làm thê tử của ta không?”
Nàng nhịn không được nghẹn ngào cổ họng, hắn cũng từng dịu dàng như vậy, giống như thật sự rất yêu nàng.
Nhưng hôm nay Thẩm Uyển mới hiểu được, lời hứa thuở thiếu thời hết thảy đều không tin được.
Sự bi thương trong mắt nàng tan vỡ thành từng mảnh, cầu xin hắn: “Tống Hoài An, mẫu thân của ta vừa mới qua đời, xin ngươi… tha cho ta đi.”
Động tác của Tống Hoài An dừng lại trong chớp mắt, lập tức càng thô bạo hơn, trong lòng hoàng hậu của hắn, ngoại trừ người Thẩm gia, hoàn toàn không để hoàng đế là hắn vào mắt!
“Ngươi là hoàng hậu của trẫm, trên đời này há có đạo lý quân vì thần thủ hiếu? Đây không phải ngươi đã muốn từ lâu à? Nếu chính ngươi phạm tiện, hôm nay trẫm liền thành toàn ngươi!”
Nàng muốn giữ đạo hiếu, hắn lại càng không để nàng giữ, hắn muốn giẫm nát tất cả tự tôn của nàng, hắn muốn cơ thể của nàng, càng muốn nàng từ nay về sau phải ở lại hoàng thành này!
Thẩm Uyển cho rằng lòng của nàng đã chết lặng, nhưng một câu của Tống Hoài An, vẫn có thể làm cho nàng đau thấu tim gan.
Cổ họng nàng đè nén bi ai, cuối cùng chỉ hóa thành một giọt nước mắt lạnh như băng, vô thanh vô tức biến mất ở bên gối.
7
Nhiều ngày mưa đã qua, hiếm khi bầu trời bắt đầu sáng lên.
Thẩm Uyển gần đây vô cùng thích ngủ, rất nhiều chuyện bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Tiểu Như có chút lo lắng hỏi: “Nương nương, hôm nay bệ hạ đi săn xuân với các đại thần, ba ngày sau mới trở về, Tiểu Như cùng ngài đi dạo Ngự hoa viên? Trước kia ngài và Cẩn Nhi cô nương cũng thích đi dạo ở đó!”
Nhắc tới Cẩn Nhi, ánh mắt trống rỗng của Thẩm Uyển ngẩn người: “Cẩn Nhi là ai?”
Tiểu Như ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyển, há to miệng, đến cùng không nhắc lại, chỉ nói: “Nương nương, gần đây người làm sao vậy? Hay quên chuyện. Nô tỳ lại đi mời Lục thái y đến nhé?”
Thẩm Uyển khẽ gật đầu, nhắm mắt, lại ngủ say.
Lúc mở mắt ra, chỉ có Lục thái y mang vẻ mặt tâm sự nặng nề.
“Làm sao vậy, Lục thái y, thân thể bản cung không được sao?”
Lục thái y chỉ hạ thấp giọng, nói: “Nương nương, ngài đã có thai hơn một tháng, nhưng sức khoẻ ngài suy yếu như thế, đứa nhỏ này sợ là không giữ được, nếu thời gian dài, đứa nhỏ lớn hơn chút nữa, khó tránh khỏi một xác hai mạng!”
Nàng mang thai?
Thẩm Uyển vuốt ve bụng dưới, còn chưa kịp mừng rỡ vì mang thai, lại bị đánh trở về đáy cốc.
Trong thâm cung này, nàng khó khăn lắm mới có thể có một đứa nhỏ làm bạn, vì sao lại không giữ được?
“Chẳng lẽ… Không có cách nào khác sao?”
Lục thái y lắc đầu: “Nương nương, y thuật của tại hạ nông cạn, thực sự không thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn!”
Đang nói, Tiểu Như vội vã từ ngoài vào, vẻ mặt bối rối: “Nương nương, không hay rồi, hôm nay Thục quý phi ngã một cái, thái y nói sợ là sẽ sinh non, cần dùng nhân sâm ngàn năm trong quốc khố để giữ mạng, bệ hạ lại không ở trong cung, phải làm sao bây giờ?”
Lẽ ra, quốc khố chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mới có tư cách mở, hiện giờ Tống Hoài An không có mặt, tất nhiên chỉ có Thẩm Uyển có quyền.
Nàng thậm chí không kịp khổ sở đã để Tiểu Như lấy chìa khóa đi lấy nhân sâm.
Nhưng chỉ sau một nén nhang, Tiểu Như khóc lóc chạy về: “Nương nương, người quản quốc khố nói, bệ hạ đã phân phó, nương nương không có quyền động vào đồ vật trong quốc khố, nô tỳ đã nói hết lời, nưhng người nọ không thèm đếm xỉa đến lời của ngài!”
Thẩm Uyển cười khổ, người trong cung không để nàng vào mắt cũng không phải ngày một ngày hai, nàng nên đoán được từ sớm.
“Như vậy, ngươi đi đưa tiểu sâm trăm năm lần trước phụ thân ta mang đến cho ta đi.”
Nàng vốn không muốn quản chuyện Trường Nhạc cung, nhưng nếu Thục quý phi kia có việc, sao Tống Hoài An có thể dễ dàng bỏ qua?
Tiểu Như quỳ xuống đất, ấp úng nói: “Nhưng mà… Bệ hạ lần trước cũng nói, đồ vật của Trường Xuân cung, không được bước vào Trường Nhạc cung một bước…”
Như vậy, nàng cũng bất lực, chỉ vô lực khoát tay áo: “Đi xuống đi.”
Ba ngày sau, Tống Hoài An từ cung săn trở về, nghe nói Thục quý phi bị sinh non, lập tức mang theo người, khí thế hùng hổ đến Trường Xuân cung hỏi tội.
Thẩm Uyển vừa nhìn thấy hắn, chưa kịp nói câu nào, Tống Hoài An đã bóp lấy cổ nàng.
Sắc mặt Tống Hoài An âm trầm, ánh mắt hung ác như đao, bàn tay càng siết chặt: “Thẩm Uyển, trẫm đã cảnh cáo ngươi, ngươi lại ra tay với quý phi, trẫm sẽ tự tay giết ngươi!”
Thẩm Uyển nhất thời không thể hô hấp, một chữ cũng nói không nên lời.
Nàng thấy rõ ràng sát ý trên mặt Tống Hoài An, hắn thật sự muốn giết nàng!
Lúc nghe nói Thục quý phi sinh non, nàng đã đoán được Tống Hoài An sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, hắn lại không phân phải trái đúng sai như vậy, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, đã muốn giết nàng.
Thời trẻ họ quen biết, cùng nhau lớn lên, họ làm phu thê kết tóc năm năm, cuối cùng tại sao lại đến mức này, sao lại đến mức này a!
Tiểu Như sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc kéo góc áo Tống Hoài An: “Bệ hạ bớt giận, hoàng hậu nương nương đang mang thai, ngài buông thmẫu thân nương đi!”
Tống Hoài An chỉ cười lạnh một tiếng: “Vậy thì đúng lúc để đứa nhỏ này chôn cùng con của quý phi!”
Thẩm Uyển cảm giác mũi ê ẩm, nghe thấy tiếng trái tim từng tấc từng tấc bị phá thành mảnh nhỏ, yêu vô dụng, yêu nữa cũng vô dụng.
Nàng quá đau, đau đến mức muốn từ bỏ.



