8
Sắc trời bên ngoài mờ mịt, ánh chiều tà chỉ còn lại chút ánh sáng nhạt.
Ánh mắt Thẩm Uyển đờ đẫn nhìn tường cung ngoài điện trùng điệp, cảm nhận được bàn tay Tống Hoài An bóp cổ nàng, nàng ngay cả giãy dụa cũng không có, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vợ chồng nhiều năm, nàng chung quy không nghĩ ra, tại sao lại đi đến bước này.
Tiểu Như ở một bên liên tục dập đầu, đã khóc không thành tiếng: “Bệ hạ, nương nương oan uổng quá, nàng ấy bảo nô tỳ đi quốc khố lấy nhân sâm cứu quý phi nương nương, là đám nô tài mắt chó kia coi thường người khác không nghe nương nương ra lệnh!”
“Nương nương lệnh nô tỳ đưa chút nhân sâm Thẩm lão tướng quân lần trước đưa đi, nhưng bệ hạ lại dặn dò, đồ của Trường Xuân cung không được bước vào Trường Nhạc cung một bước, thật sự không trách được nương nương! Tiểu Như cầu xin bệ hạ, nương nương là thê tử kết tóc của bệ hạ, ngài không thể đối với nàng ấy như vậy a!”
Đúng vậy, kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Sống phải lặp lại, chết đương trường tư.
Ngay cả người ngoài đều biết, nhưng phu quân của nàng chưa từng coi nàng là thê tử kết tóc của hắn.
Thẩm Uyển có một tích tắc muốn khóc, lại một giọt nước mắt cũng không rơi xuống được, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra yêu một người, sẽ khổ như vậy.
Có lẽ Tống Hoài An chỉ mềm lòng trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên buông tay ra, Thẩm Uyển ngã nhào trên đất, theo bản năng há to miệng hô hấp.
“Thẩm Uyển, nể tình đây là cốt huyết của trẫm, tha cho ngươi một mạng, chờ ngươi sinh đứa nhỏ ra, liền dời vào lãnh cung, phế bỏ hậu vị, cả đời không được bước ra nửa bước!”
Giọng của Tống Hoài An lạnh hơn gió mùa đông tháng một, dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Thẩm Uyển nhìn bóng lưng của hắn, chợt phát hiện, chẳng biết lúc nào, sớm đã cảnh còn người mất.
Ngay khoảnh khắc hắn bước ra cửa điện, Thẩm Uyển bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại.
Giọng của nàng rất nhẹ, như một mảnh lông vũ bay xuống, nàng nói: “Tống Hoài An, ta không muốn yêu ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
Bước chân Tống Hoài An dừng lại, quay đầu nhìn nàng, trong mắt không phân rõ là phẫn nộ hay là kinh ngạc.
Thẩm Uyển hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng nói: “Vị trí hoàng hậu này, ta từ bỏ, cầu ngươi, thả ta về nhà được không?”
Lần đầu tiên Tống Hoài An nghiêm túc nhìn nàng như vậy, cố gắng tìm được một dấu vết nói dối trong mắt nàng.
Nhưng nàng không có, ánh mắt nàng bướng bỉnh lại quật cường, từng chữ từng câu, vô cùng nghiêm túc.
Hắn bỗng nhiên giận quá hóa cười: “Mơ tưởng! Vào cung, ngươi dù chết hóa thành quỷ, cũng chỉ có thể ở lại hoàng cung, hài cốt đều phải táng ở hoàng lăng của trẫm!”
Dứt lời, hắn kiên quyết rời đi, bước chân vội vàng giống như sau lưng có người đang đuổi theo.
Hắn bỗng nhiên không dám ở lại, thậm chí không dám nhìn mắt của nàng một lần nữa.
Đôi mắt kia khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
Thẩm Uyển ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, Tiểu Như tiến lên muốn đỡ nàng dậy: “Nương nương, người mau đứng lên, mặt đất lạnh, người còn đang mang thai!”
Thẩm Uyển chỉ vuốt ve đầu Tiểu Như, xoa nhẹ.
“Khi ta còn trẻ, một lòng muốn vào cung làm thê thử hắn, cho tới bây giờ, ta đã năm năm không gặp mẫu thân và huynh trưởng, không biết cây đào ta trồng lúc xuất giá, năm nay đã nở hoa chưa? Mẫu thân trước khi chết gọi tên của ta mãi, nhưng ta không về được! Cũng không thể về nhà nữa!”
Nhoáng một cái đã ba ngày, từ ngày ấy về sau, Thẩm Uyển chưa từng gặp Tống Hoài An.
Nàng tìm Lục thái y xin một chén thuốc sảy thai.
Đứa nhỏ trong bụng nàng, vốn dĩ nàng cầu còn không được, nhưng hôm nay, nàng sinh đứa nhỏ này ra, cũng sẽ chỉ làm đứa nhỏ này chịu khổ, huống chi, với thân thể hôm nay của nàng, rất khó giữ lại đứa nhỏ này.
Nàng vuốt bụng, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Xin lỗi, hài tử, là mẫu thân không được phụ hoàng ngươi thích, sẽ không để ngươi đến cõi đời này chịu khổ cùng ta.”
Nàng đưa tay, tay bưng chén thuốc lại không thể khống chế được run rẩy.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân lộn xộn, mới nghe thấy có người hô to bệ hạ vạn tuế. Chỉ chốc lát sau cửa điện đã bị người đẩy ra, một trận gió mát ùa vào.
Thẩm Uyển đặt chén thuốc xuống, quay đầu lại thấy Tống Hoài An xuất hiện ở cửa, sắc mặt vừa vội vàng vừa ẩn chứa vài phần không vui.
“Hoàng hậu đang uống thuốc gì vậy!”
9
Canh thuốc màu nâu còn gợn sóng, tràn ngập mùi vị tanh tưởi.
Thẩm Uyển nhìn thoáng qua Tiểu Như bối rối quỳ rạp trên đất, trong lòng sáng tỏ.
Nàng không cần phải cãi lại, chỉ cực kỳ lạnh nhạt nói: “Thuốc sảy thai.”
Tống Hoài An nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên: “Thẩm Uyển, ngươi luôn miệng nói yêu trẫm, ngay cả sinh con cho trẫm ngươi cũng không muốn, những lời nói dối này của ngươi, rốt cuộc muốn bịa đến khi nào?”
Thẩm Uyển nghe, hôm nay trong lòng nàng vắng lặng, chỉ còn mỏi mệt cùng chán ghét.
Nàng cười si ngốc, nghe mà lòng chua xót: “Đúng vậy, bệ hạ cũng biết, là thần thiếp yêu bệ hạ mấy năm nay, không phải bệ hạ yêu thiếp mấy năm, lại càng không phải yêu nhau, không ai yêu ta, thần tự lừa mình dối người mấy năm, còn chưa đủ sao?”
“Ba…”
Vừa dứt lời, chén thuốc trên bàn bị Tống Hoài An đập vỡ nát, nước thuốc đắng chát rơi xuống bên mép váy, ướt đẫm một mảnh.
“Thẩm Uyển à Thẩm Uyển, ngươi đã muốn lừa trẫm, thì hãy ngoan ngoãn lừa trẫm cả đời, ít một ngày trẫm cũng không cho phép! Nghe rõ chưa!” Tống Hoài An xanh mặt, rõ ràng lúc đến phẫn nộ vô cùng, giờ khắc này tiêu tan hầu như không còn.
Bỗng nhiên hắn cũng không biết nên làm gì nàng đây?
Rõ ràng nàng đã bị hắn nhốt ở trong thâm cung này, nhưng sao lại có cảm giác nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào?
Hắn hít sâu một hơi, lệnh với cung nhân phía sau lưng nói: “Từ ngày hôm nay, các ngươi ở lại Trường Xuân cung, cho đến khi hoàng hậu sinh long tự, nếu có sơ xuất, nhất luật trượng tễ!”
Cung nhân nơm nớp lo sợ đáp ứng, thật sự đoán không ra tâm tư vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Rõ ràng mấy ngày trước còn muốn giết hài tử trong bụng hoàng hậu, hôm nay lại không được mất.
Tống Hoài An nhìn Thẩm Uyển một cái thật lâu, quả thực nàng gầy đi không ít, hai đầu lông mày không còn sự xán lạn và cao ngạo lúc còn trẻ.
Nàng giống như một con rối, yên tĩnh ngồi ở đó, không nói một câu, cũng không nhìn hắn.
Trong lòng hắn buồn bực đến hốt hoảng, há to miệng, ngữ khí rốt cục mềm mỏng vài phần: “Trẫm phải đi nam tuần, cần mấy tháng, trước khi hài tử sinh ra, trẫm sẽ trở về.”
Thẩm Uyển vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, yên tĩnh như tượng gỗ, vầng sáng hoàng hôn chiếu vào làn váy của nàng.
Tống Hoài An bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến hắn gần như khó thở, trầm mặt rời khỏi Trường Xuân cung.
Lúc này Tiểu Như mới khóc nhào tới, quỳ gối trước mặt Thẩm Uyển: “Nương nương, Tiểu Như thực sự không đành lòng nhìn nương nương tự khổ như thế, thật vất vả mới mang thai long tử, ngày lành củmẫu thân nương còn ở phía sau, ngàn vạn lần đừng sai lầm!”
Thẩm Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không trách Tiểu Như mật báo cho Tống Hoài An, nha đầu này căn bản không biết thân thể nàng bây giờ như thế nào.
Có lẽ, đây cũng là số mệnh, muốn nàng tận lực đánh cược lần nữa, giữ lại đứa bé này.
Đi qua mùa xuân, đi qua mùa hạ, cố chịu đựng đến ngày thu.
Bụng Thẩm Uyển ngày càng lớn, Tống Hoài An đi nam tuần nửa năm, gần đây rốt cuộc có tin về triều.
Lúc đó Thẩm Uyển nằm trên giường trong viện, ngơ ngác nhìn chim chóc bay về phía nam kết thành đàn, rất náo nhiệt.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng đã xen lẫn vài sợi tóc bạc, rõ ràng mới hai mươi tuổi, nhưng hình như đã già đi.
Bỗng nhiên bụng bắt đầu đau nhức, lúc này thuốc thúc sinh của Lục thái y có hiệu quả.
Hiện tại hài tử còn chưa đủ tháng, đây là kết quả sau khi nàng và Lục thái y thương lượng, chỉ có thể sinh sớm, dù vậy, nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng cố nén đau, dặn dò Tiểu Như: “Mau! Đi gọi bà đỡ, mời Lục thái y, nhất định phải là Lục thái y!”
Tiểu Như cuống quít gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi người.
Tống Hoài An để lại mấy cung nhân đỡ nàng lên giường, vội vàng đi nấu nước.
Từng cơn đau đớn kịch liệt kéo tới, Thẩm Uyển đau đến không thể suy nghĩ được gì.
Nhưng hỏi vài lần, Tiểu Như đi rất lâu, vẫn chưa thấy trở về, cung nữ trong điện không biết đỡ đẻ, đành phải chạy đi mời thái y.
Nhưng cung nữ đi ra ngoài không một ai trở về, Thẩm Uyển gắng gượng chống đỡ, lần lượt đau đến hôn mê rồi lại tỉnh lại.
Mãi đến đêm khuya, Tiểu Như chật vật khóc lóc chạy về: “Nương nương, Thục quý phi nói hôm nay thân thể không khỏe, mời tất cả thái y qua, người đi mời thái y đều bị quý phi giam lại, nô tỳ thật vất vả mới trốn về được, phải làm sao bây giờ!”
Khóe miệng Thẩm Uyển nhếch lên một nụ cười vô lực, Thục quý phi này, muốn nàng chết!



