Trằn trọc đến nửa đêm, cơn sốt của cô ấy rốt cuộc cũng hạ xuống, nhìn sắc mặt của cô ấy tái nhợt, tôi thở hài một hơi, không tắm rửa mà đã ngủ ở một bên giường.
Trong bóng đêm, tôi nhìn chằm chằm sườn mặt của cô ta, lén lau nước miếng của mình.
Mỹ nữ, nhìn kỹ lại càng đẹp.
Tuy nhiên, tại sao tôi thấy cô ấy lại có chút quen thuộc chứ?
Đã từng gặp qua ở đâu sao?
Mãi đến lúc tôi ngủ thiếp đi cũng không nhớ ra, có lẽ là mỹ nữ xinh đẹp hơi giống nhau.
Trong giấc mơ, tôi có hơi không thở nổi, giống như một con cua bị buộc chặt, sắp bị đặt ở trong nồi nấu chín, hơn nữa còn thấy rất nóng.
Khi tôi tỉnh dậy lập tức phát hiện ra tiểu trà xanh đang ôm chặt lấy tôi, nhiệt độ trên người tôi nóng kinh khủng, tôi chuẩn bị xuống giường lấy thuốc hạ sốt cho cô ta, lập tức bị cô ấy kéo vào trong lòng.
“Chị, đừng rời xa em, chị đã nói sẽ không rời xa em mà. Chị, đừng đi…” Nghe thấy trà xanh nói nhảm, trong lòng tôi thấy mình hơi đau nhói, sờ đầu của cô ta. Xem ra quan hệ của cô ấy và chị gái rất tốt, cô ấy vô cớ mất tình, cũng không biết nhà cô ấy xảy ra chuyện gì.
Chờ khi cô ấy kiếm được một số tiền thì sẽ thuyết phục cô ấy về nhà.
Tôi nhẹ nhàng nâng đầu của cô ấy lên đặt vào trên khuỷu tay của mình, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô ấy vừa ngân nga một bài hát đã lâu không hát: “Bảo bối của tôi, ngủ đi, tôi ở bên cạnh bạn. Bảo bối của tôi, yên tâm đi, tôi sẽ che mưa chắn gió cho bạn…”
Tiểu trà xanh từ từ thả lỏng, lông mày không còn nhíu chặt, cơ thể cũng không còn nóng như vậy nữa.
Xem ra quả thật là mơ thấy ác mộng gì đó nên bị kích thích.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy thì trên giường đã không có ai, tôi xoa đầu hơi đau của mình, nhìn không được than thở, xem ra tuổi tôi quả thật đã lớn rồi, thức đêm cũng không được.
Vừa mở cửa phòng ngủ đã ngửi thấy một mùi thơm, đây là mùi thơm của cháo trứng muối thịt nạc.
Tôi đi theo hương vị tiến vào bếp, lập tức nhìn thấy cảnh đẹp mỹ nữ đang nấu mỹ thực, ánh nắng ban mai vuốt ve những sợi tóc đẹp của cô ấy, giống như hôn lên khuôn mặt đáng yêu như thiên thần, toàn thân đều như mô tả sự dịu dàng.
Tuy nhiên điều hấp dẫn tôi hơn cả chính là món cháo trứng muối thịt nạc mà cô ấy đang quấy, màu xanh biếc của hành thái, màu rám của trứng muối, màu trắng của gạo. “Hít hà” đây là âm thanh nuốt nước miếng của tôi.
Tiểu trà xanh nghe thấy âm thanh này thì xoay người lại: “Chị đã dậy rồi à, đúng lúc lắm, chị mau đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười hiền lành của cô ấy, đáng khinh nghĩ nếu tôi là một người đàn ông tôi nhất định sẽ cưới cô ấy.
Nhìn thấy tinh thần cô ấy không tồi, hẳn là cơn sốt đã hạ xuống rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng ngon lành, tôi đặt đũa xuống: “Cô tính đi đầu kiếm tiền trả tiền thuê nhà?”
Tiểu trà xanh đảo mắt xung quanh, sau đó nhăn đôi lông mày đẹp lại, buồn rầu nói: “Phát tờ rơi? Rửa chén?”
Nhìn thấy da thịt non mịn trên cơ thể cô ấy, tôi ngăn suy nghĩ nguy hiểm của cô ấy lại: “Cô không có tài năng gì sao?”
“A, em có thể vẽ tranh! Em học cái này ở trường đại học!”
Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: “Cô bao nhiêu tuổi? Có phải vẫn còn đi học không?”
Tiểu trà xanh đột nhiên căng thẳng: “Chị, em không trốn học đâu! Bởi vì một số tình huống đặc thù nên trường học vẫn chưa khai giảng đó.
“Em… 20, năm nay đại học năm ba…”
Tôi xoa cái đầu đau nhức, Trương Khoa quả thật là cầm thú, một đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà cũng có thể xuống tay được!
“Em! Em biết Trương Khoa bao nhiêu tuổi rồi không?”
Tiểu trà xanh hơi buồn bực: “Biết ạ, gần 30 tuổi rồi.”
“28. Hắn lớn em 8 tuổi, em cũng có thể chấp nhận sao?” Tôi tỏ vẻ khiếp sợ.
“Em cảm thấy tuổi tác không phải là vấn đề đó chị. Tuy nhiên hắn còn tệ hơn.” Nói xong cô ấy còn nhún vai.
“Biết rồi.” Trẻ con bây giờ có độ bao dung thật cao.
“Chị, chị yêu đương với hắn, không biết hắn già sao? Mấu chốt là vẻ ngoài còn khó coi như vậy.” Tiểu trà xanh bĩu môi.
Tôi tròn xoe mắt, cảm thấy hắn vừa già vừa xấu vậy tại sao lúc trước cô tranh cướp hắn với tôi? Có bệnh hay sao?
Tôi nhún vai: “Hắn với em mà nói cũng không quá lớn, 4 tuổi mà thôi, đừng nói xấu đẹp nữa, đã là chuyện quá khứ rồi.”
Quả thật đã là chuyện đã qua, không cần phải tiếp tục vì một tên tra nam không quan trọng mà làm hỏng tâm trạng của bản thân mình.
“Vậy chị, tiêu chuẩn tìm bạn trai của chị là gì?” Vẻ mặt tiểu trà xanh đầy vẻ chờ mong, nhưng mà lại còn có thêm chút căng thẳng.
Cô ấy khẩn trương cái quỷ gì.
Tôi đang chuẩn bị trả lời vấn đề nhàm chán của cô ấy thì đột nhiên cảm giác một trận buồn nôn, nhanh chóng chạy đến bồn vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Sao lại thế này?
Tôi nhận lấy khăn tay từ tiểu trà xanh, lau đi nước mắt bị kích thích vì buồn nôn, nhìn gương mặt long lắng của tiểu trà xanh nói: “Nôn ra hết sẽ không sao, đừng lo… Nôn…”
Chưa nói xong đã lập tức ói ra, muốn chết.
Đại khái ói khoảng ba, bốn lần thì rốt cuộc cũng không ói ra gì nữa, tiểu trà xanh đỡ tôi đứng lên: “Chị, chị lên giường nghỉ ngơi đi, em đi mua thuốc cho chị!”
Tôi nâng tay ngăn cô ấy lại, tôi nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của tiểu trà xanh, cười cười: “Sao sắc mặt của em trông còn kém hơn cả tôi thế?”
Tiểu trà xanh mím môi: “Chị khó chịu như vậy, em cũng không thể chia sể nỗi khổ cho chị.”
Trái tim tôi ấm áp.
Tôi đứng lên vô vào vai của cô ấy: “Không sao đâu, dìu tôi lên sô pha một chút là được.”
Sau đó tôi bảo cô ấy lấy quyển lịch tới đây cho tôi xem.
Bởi vì tôi có một thói quen, mỗi tháng khi bà dì tới tôi sẽ vẽ một vòng tròn vào ngày đó.
Nhìn thấy những vòng tròn xuất hiện gần như hàng tháng trên tờ lịch, tôi im lặng.
Quả nhiên giống như những gì tôi đã nghĩ.
Bây giờ là tháng Tư, thời gian vòng tròn cuối cùng xuất hiện là vào ngày mùng mười tháng 2, nói cách khác, tháng 3 bà dì của tôi không tới.
Trái tim tôi chìm vào đáy cốc.
Tiểu trà xnah nhìn vào mắt tôi, lập tức cầm lấy cuốn lịch, vốn vẻ mặt của cô ấy nghi hoặc, lật giở xem từng tờ một, sau đó nhìn tôi với vẻ khó tin, trong ánh mắt còn hiện lên sự đau khổ và phẫn nộ mà tôi không hiểu nổi.
Cô ấy dùng sức cầm lấy cuốn lịch, một cuốn lịch như vậy lại bị cô ấy dùng sức nắm cho nhăn nhúm.
Cô ấy há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh gì, cuối cùng cũng từ bỏ.
Bầu không khí im lặng như vậy kéo dài rất lâu, đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của tôi.
“Cẩu Mạn, mấy giờ rồi, sao cô vẫn còn chưa tới?” Giọng của mập mạp là cho tôi bừng tỉnh lại.
“Mập mạp, hôm nay tôi không đi làm, anh xin nghỉ phép giúp tôi nhé.” Tôi không đợi mập mạp nói chuyện đã lập tức cúp máy.
Tôi cười sờ đầu tiểu trà xanh, nỗi buồn trong ánh mắt của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất chân thật.
“Chị, đây không phải sự thật đúng không?” Khác với lúc trước giả vờ khóc lóc thút thít, cô ấy cố gắg nén tiếng khóc tuyệt vọng khiến tôi vô cùng đau lòng.
Chia tay hơn một tháng đã có thể có thai.
Rõ ràng vẫn thực hiện tốt các biện pháp an toàn rồi mà.
Tôi mỉm cười, nhưng lại cảm giác như có thứ gì đó trào ra khỏi mắt khiến tôi không thể nhìn rõ gương mặt của tiểu trà xanh.
“Em đi mua thuốc cho tôi đi.”
Tiểu trà xanh lấy tay sờ mặt của tôi, biểu cảm âm trầm: “Chị, chị đuổi em đi có phải muốn gọi điện thoại nói cho hắn chuyện này hay không? Em không muốn chị gọi điện cho hắn.”
Không muốn? Đây là có ý gì? Cô ấy đang ra lệnh cho tôi?
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, cô ấy dựa vào cái gì không cho tôi nói cho Trương Khoa? Cô ấy vẫn còn nhớ thương hắn, cho rằng tôi liên lạc với hắn, nói cho hắn chuyện đứa nhỏ thì cô ấy cũng sẽ không còn hy vọng nữa sao?
Nhận thức này khiến cho tôi vô cùng giận dữ, tôi đứng lên cười lạnh, chỉ vào mũi cô ta: “Đúng vậy, tôi muốn đi tìm hắn, tôi muốn nói hco hắn tôi mang thai đứa con của hắn! Thế nào, phẫn nộ? Ghen tị?”
Tôi càng nói càng thấy tức giận, cầm một cốc nước ném về phía cô ấy, vốn nghĩ tới cô ấy có thể né tránh nhưng cô ấy lại đứng im không nhúc nhích, cái chén đập vào trán cô ấy, máu từ từ chảy ra.
Nhìn thấy máu chảy khắp mặt cô ấy, mong muốn trả thù của tôi đã bỏ qua và kìm nén cho đến khi tôi nghĩ rằng nó biến mất nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn được giải phóng.
Tôi vốn là người không chịu thiệt thòi, nhưng vì nhượng bộ, mà cô ấy lại được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Cô đoán xem, nếu hắn biết được sẽ thế nào? Không muốn đoán sao? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi sẽ quay lại, hắn rất yêu thương tôi, chúng tôi sẽ kết hôn! Tôi cũng sẽ hạ sinh đứa nhỏ! Mà cô, vĩnh viên cũng sẽ không đến được với hắn! Cô không xứng!”
Tôi dùng ngôn ngữ hung hăng làm tổn thương cô gái này, phát tiết toàn bộ phẫn nộ, tức giận, bối rồi, hoang mang của mình lên trên cơ thể của cô ấy.
Cho dù tôi biết đó không hoàn toàn là lỗi của cô ấy.
Tôi nhìn thấy sắc mặt của cô ấy càng ngày càng tái nhợt, cười lạnh nhìn cô ấy.
“Chị, rất xin lỗi. Là do em nói chuyện quá lời, làm cho chị hiểu nhầm. Em không muốn chị đi tìm hắn, không muốn để chị bị tổn thương lần thứ hai. Chị, hắn không đáng, chị đừng gặp lại hắn có được không?”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, giống như tôi là bảo bối trân quý nhất của cô ấy.
“Chị, đừng sợ, có em ở đây.”
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, ôm cô ấy trở lại và khóc một cách thảm thiết.
Cô ấy biết, bọn tôi biết.
Cô ấy biết tôi khẩu thị tâm phi, cô ấy biết tôi ra vẻ kiên cường, cô ấy biết sự bất lực và kích động của tôi khi đối mặt với đứa trẻ này.