Liễu Như Trác là một người có mệnh khổ.
Nàng ta chưa bao giờ muốn rời xa Dung Ân. Cho dù có buông tay thì nàng ta cũng đã lật mặt với Lâm Thụy Hương rồi, làm sao có thể quay lại vùng biên giới được nữa. Vì vậy, mặc dù Dung mẫu đã ra lệnh cung cấp thức ăn và quần áo cho Thương Vân Các như thường lệ, nhưng nàng ta không bao giờ được phép ra ngoài nữa, Dung Trạm cũng không đến thăm nàng ta lấy một lần.
Người hầu ở Thương Vân Các thấy vậy, họ ngày càng ít tận tâm phục vụ. Thời gian trôi qua, họ còn bắt đầu có những hành vi không đúng mực với chủ tử của mình.
Ta nhớ mẫu thân đã từng nói, những cặp phu thê lâu năm mà chưa có con sẽ nhận con nuôi, nếu trong nhà có con thì có thể nhận làm con mình. Từ khi Dung Ân ra đời, mẫu thân đã viết rất nhiều về Dung Âm, bà rất hài lòng khi biết Dung Ân được ta nuôi dưỡng, bà còn bảo ta hãy cầu nguyện với Chúa và thờ Phật một cách chân thành hơn.
Thực ra ta không tin vào ma quỷ hay thần linh. Có lẽ mẫu thân ta cũng không tin. Nếu trên đời có ma có thần, mẫu thân ta lại sùng đạo như bà nói, vậy tại sao lại để tâm đến Yên Nương nhiều như vậy?
Ta không muốn mang theo Dung Ân. Ta là người khó ngủ, đứa trẻ lại ồn ào, ta ngủ càng không ngon giấc. Vì lo lắng Dung Trạm sẽ có suy nghĩ khác nên ta không dám để ma ma chăm sóc, cũng không trách móc nói “làm mẹ kế khó lắm”….
Sau một cơn mưa phùn vào sáng sớm tháng Ba, ta được đại phu chẩn đoán là có thai được hơn hai tháng. Ta sai Xuân Hương đi thưởng bạc cho đại phu, đồng thời sai nha hoàn chuẩn bị giấy mực, định viết thư về báo ngay cho phụ mẫu. Trước khi báo tin cho Dung mẫu và Dung Trạm, Ngọc Chỉ đã chạy tới, cao giọng nói: “Phu nhân, Trắc phu nhân sắp không qua khỏi rồi. Tướng quân đã qua đó, người mau qua đó xem đi ạ.”
Ta kìm nén sự bất mãn trong lòng mình, làm ra vẻ lo lắng: “Ngươi có biết là bệnh gì không?”
“Trước đây nô tỳ luôn thấy Trắc phu nhân mẩn đỏ. Mấy ngày nay, thở ra cũng thấy đau. Bây giờ là chảy máu không ngừng. Tướng quân mời thái y trong cung về khám, kiểm tra xem có phải mắc hội chứng hậu sản hay không. “
“Ta sẽ đến đó ngay, ngươi nói trước với Tướng quân một câu giúp ta.” Bước chân Ngọc Chi xa dần, ta quay lại nói với đại phu: “Vấn đề này nghiêm trọng, xin đừng công khai chuyện ta mang thai, ta không muốn vì chuyện này khiến Trắc phu nhân gặp thêm phiền phức.”
Thương Vân Các vẫn giống như năm trước. Ta dẫn Xuân Hương và hai ma ma đi qua hành lang, nhìn thấy Đỗ Hoài Chi, phó thái y của Thái Y Viện trong cung, đang viết danh sách thuốc ở hành lang, Xuân Hương bước tới và nói: “Đỗ đại nhân, xin hãy dừng bước.”
Ta đứng trong đình, vừa nhìn thấy Đỗ Hoài Chi liền bước tới nói: “Ta còn chưa kịp đa tạ đại nhân đã cất công đến đây chuẩn đoán cho Như Trác muội muội. Tướng quân rất yêu Như Trác. Nếu không phải là đại phu, làm sao Tướng quân có thể yên tâm? Đại nhân đã chẩn bệnh, không biết bệnh của muội ấy có chữa được không?”
“Đỗ mỗ bất tài, bệnh này tạm thời không thể chữa khỏi. Nhìn mạch đập của Trắc phu nhân, e rằng chỉ có thể sống thêm mấy ngày nữa bằng rượu thuốc mà thôi.”
“Có thể lâu hơn được không?” Ta hỏi.
“Chưa đầy một tháng nữa.” Đỗ Hoài Chi trả lời.
Ta giả vờ đau buồn, luôn miệng đa tạ Đỗ Hoài Chi đã cất công đến đây, còn ra lệnh nha hoàn mang vàng đến, ông từ chối và mỉm cười ấm áp: “Ở Kinh Thành này ai cũng biết phu nhân là người đức hạnh, không tự phụ. Tuy mạo muội, nhưng người bận trong bận ngoài, khiến Đỗ mẫu nhớ tới thê tử ở quê cũng một mình vất vả như vậy.”
“Nghe nói thê tử của Đỗ đại nhân đang ở Tây Vực Khâu Sát.”
“Phu nhân, người có biết Quân Từ không?” Đỗ Hoài Chi nhìn gạch lát bằng vàng ngọc của Thương Vân Các, như thể ông đã du hành đến Tây Vực cách xa hàng ngàn dặm. Cho đến tòa nhà nhỏ ở Quân Từ, ông nhìn thấy một người phụ nữ có đôi mắt xanh và đôi môi đỏ, mái tóc nâu cùng làn da trắng như tuyết, đang tựa người vào lan can nhìn về phía xa xăm.
“Ta biết.” Ta trả lời.
“Là Đỗ mỗ ngu dốt — Huynh trưởng của phu nhân, Trác Thừa, là Tây Vực Nguyên soái, người tất nhiên phải rõ rồi.” Ông nói: “Ta từ nhỏ đã hành nghề ở Tây Vực. Tình cờ, ta gặp được một phụ nữ đến từ Đại Chí, Nhĩ Chu, sau đó kết hôn. Ba năm trước, sau khi Đại Chí cắt đứt quan hệ với triều đình ta, triều đình đã ra lệnh đóng cửa biên giới và các cổng thành của đất nước lại, thê tử của ta vì thế bị bỏ lại ở lãnh thổ Đại Chí. Phu thê chúng ta cũng vì thế mà xa cách.”
“Đỗ đại nhân là người rất có tình cảm. Nhưng mà Đỗ đại nhân không cần lo lắng, theo Trác Hoa thấy, Đỗ đại nhân và Đỗ phu nhân có thể sớm ngày đoàn tụ không phải là chuyện khó.” Ta nói.
Ông nhìn ta và chỉ trả lời: “Đa tạ phu nhân.”
Trước khi rời đi, ông nói: “Sau này Đỗ mỗ sẽ thỉnh giáo phu nhân sau.”
Khi ta bước vào tẩm phòng của Liễu Như Trác, Dung Trạm đang ngồi ở mép giường. Tấm màn đã được kéo lại, hai người đang thì thầm với nhau qua tấm màn. Ma ma thì thầm: “Phu nhân, phu nhân đứng xa một chút, kẻo bị lây bệnh.”
Ta nói không sao, tiến lại gần hành lễ: “Tướng quân, Như Trác muội muội thế nào rồi?” Dung Trạm im lặng, khẽ lắc đầu. Ta đang định vén rèm lên thì Liễu Như Trác cố kéo lại thật chặt, những ngón tay dính vào tấm gạc đã gầy gò vô cùng, kinh ngạc thở hổn hển: “Mặt tôi bây giờ đã tàn tạ rồi, không muốn nhìn thấy Tướng quân.”
Ta tự nhủ, thực sự kỳ lạ. Bây giờ nàng ta cũng đã học theo điển cố của Lý phu nhân, Hoàng đế Ngô nhà Hán, nhưng liệu nàng ta có thể học được vẻ đẹp “vô song và độc lập” đó không? Ta nghe theo, không kéo rèm lên nữa, ngồi xổm xuống cạnh giường, đến gần người nàng ta, cách tấm rèm tựa vào tóc nàng ta: “Đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
“Ta vốn là một kẻ hèn mọn, nhưng may mắn được gặp chàng và gả cho chàng. Dù lúc đầu chàng và ta yêu nhau sâu đậm nhưng giờ đây chúng ta lại đi đến nước không còn gì để nói khi nhìn thấy nhau.” Liễu Như Trác buồn bã nức nở, phát ra từ tận đáy lòng.
“Quan trọng là phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.” Dung Trạm khẽ thì thầm, giống như lần đầu tiên hắn đưa nàng ta về nhà. Hai tay hắn nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên, hắn đang cố gắng hết sức đè nén sự đau buồn trước lời dự đoán của Đỗ Hoài Chi về việc Liễu Như Trác sẽ “chết”.
Hắn vẫn chưa buông được.
“Ở biên giới, chúng ta cùng nhau ngắm trăng khuyết. Chàng nói thế giới này cũng vậy, không hoàn hảo. Ta mệt mỏi quá! Ta không có người thân nào ở đây cả, chỉ có chàng thôi. Ta rất muốn quay về tháng ngày vừa mới cứu chàng ấy, để chàng sống một cuộc sống chỉ có ta.” Nàng ta ậm ừ ngắt quãng, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Phu thê một đời, Dung Trạm, hãy đối xử thật tốt với Ân nhi, con bé được sinh ra trong tình yêu của ta và chàng. Con bé chỉ có thể gọi ta là mẫu thân. Còn nữa, không được quên ta. Dung Trạm, ta muốn chàng nhớ về ta mãi mãi.”
Phu thê?
Phu thê.
Phu thê!
Ta ngước mắt lên nhìn vẻ mặt thương cảm của Dung Trạm. Hắn cầm tay người đó, cau mày nói: “Đừng lo lắng. Đỗ thái ý rất giỏi về y học, chắc hẳn sẽ sớm chữa khỏi bệnh thôi.”
“Chàng chỉ cần trả lời ta có làm được hay không thôi?” Nàng ta đau buồn, dùng giọng tức giận buộc hắn phải trả lời, khiến hắn cuối cùng phải nặng nề gật đầu.
Liễu Như Trác cả đời ngu ngốc, nhưng khi hấp hối cũng trở nên thông minh. Nếu bây giờ nàng ta chết, một người thích làm kẻ si tình như Dung Trạm, nếu nhớ đến nàng ta mãi mãi, ta thật sự không biết phải làm sao mới tốt.
Không thể để như vậy được.
Khi nàng ta còn sống ta còn không thua, chứ đừng nói là khi chết.
Đỗ Hoài Chi cáo từ đã là ba ngày sau. Sau khi bắt mạch cho Liễu Như Trác, ông yêu cầu gặp riêng ta với lý do nước da của ta tái nhợt có vẻ như bị bệnh.


