Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đã Tỉnh Ngộ Rồi Phần 9

Phần 9

7:10 sáng – 05/10/2025

Bà Phương đi thẳng về phía tôi, đưa tay muốn đánh tôi.

Tôi lập tức nắm chặt lấy bàn tay đang đánh tới của bà ta.

“Giản Ninh, mày giỏi rồi, tao là mẹ mày mà còn không được đánh mày nữa hả?!”

“Pháp luật không có quy định cha mẹ có thể đánh con cái.”

“Mày có lương tâm không hả? Giờ chị mày còn đang nằm trên giường bệnh! Chi Dương đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, cậu ấy bị thương mà mày cũng mặc kệ, chỉ lo chạy theo gã đàn ông thối tha kia!”

Tần Hân vẫn im lặng, nghe đến đó không nhịn được phản bác: “Anh trai không phải gã đàn ông thối tha, anh ấy tốt hơn cái người kia nhiều!”

Bà Phương liếc Tần Hân một cái, khinh miệt nói: “Mày thiếu đàn ông đến vậy à, còn vội vàng đi trông con giúp bố mẹ người ta?”

Mặc dù tôi đã hiểu rõ phẩm chất của bà Phương, nhưng vẫn bị lời của bà ta chọc tức đến mức hai mắt tối sầm lại, máu trong lồng ngực dồn lên.

Tần Hân xông lên: “Bà xấu xa, không cho phép bà mắng chị Ninh!”

Phương Tử Đống cũng bước lên một bước, học theo ánh mắt khinh miệt của bà Phương: “Mày mới xấu xa, anh mày là đồ thối tha, mày chính là con hoang!”

“Chát” một tiếng, trên mặt Phương Tử Đống in hằn dấu tay của tôi.

Bà Phương và Phương Tử Đống đều sững sờ.

Tôi lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng có ăn nói bẩn thỉu.”

Phương Tử Đống ôm mặt, khóc lóc không thể tin được: “Chị dám đánh tôi à! Tôi sẽ mách bố tôi! Cô, cô mau đánh chị ta đi!”

Bà Phương lại muốn xông tới đánh tôi, nhưng tay bà ta bị người phía sau tôi giữ chặt.

Tôi nhìn lại, là vệ sĩ của dì Tần.

“Tổng giám đốc Tần dặn tôi tiễn cô Giản ra ngoài.”

Sức lực của vệ sĩ lớn hơn tôi rất nhiều, bà Phương không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát ra được.

Phương Tử Đống cũng bị vệ sĩ cao lớn dọa sợ, đứng tại chỗ run rẩy.

Không chiếm được lợi thế, bà Phương bắt đầu mắng chửi ầm ĩ.

“Con gái bất hiếu, vậy mà lại giúp người ngoài đối phó với người nhà!”

Con gái bất hiếu? Tôi khẽ cười nói: “Tôi ước gì các người đừng sinh tôi ra!”

“Mày!”

Hai người tức giận đến mức phát điên! Nhưng lại không dám tiến lên động thủ.

Tôi không để ý đến họ, xoay người muốn rời đi.

“Giản Ninh, mày đứng lại đó! Chị em gái phải giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, bây giờ Lộ Lộ đang nằm trên giường bệnh, mày phải đi chăm sóc cho tao!”

Tôi cảm thấy buồn cười, hai vợ chồng nhà này chẳng thống nhất ý kiến gì cả, người thì đuổi tôi cút về, người thì muốn tôi ở lại chăm sóc.

“Không đi, không rảnh.”

“Mày không đi cũng phải đi! Nếu không tao sẽ tìm người đến công ty mày, tuyên truyền mày là kẻ vô đạo đức!”

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào bà ta.

Có lẽ bà ta cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm được cách khống chế tôi, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

Trong lòng tôi không ngừng niệm chú “đánh người là phạm pháp”, hít sâu hai hơi.

“Vậy bà cứ đi đi.”

Đây đúng là điều tôi muốn nói, cùng lắm thì từ chức thôi, nhưng tại sao câu này lại do một giọng nam nói ra?

“Tôi hiểu rõ phẩm chất trợ lý đặc biệt của tôi, sẽ không dễ dàng tin lời người khác nói lung tung. Còn nếu giám đốc Phương thực sự tìm người đến công ty tôi gây rối, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”

Bà Phương giật mình, lo lắng đến mức nói năng lộn xộn: “Phó, Phó tổng giám đốc Tần?! Giản Ninh là nhân viên của Tần thị?”

Tôi cũng rất bất ngờ, công ty do Tần Mục Sinh khởi nghiệp không phải là Tần thị, nhưng nghe bà Phương gọi anh ấy là “Phó tổng giám đốc Tần”, xem ra anh ấy vẫn đang kiêm nhiệm ở Tần thị. Chẳng trách anh ấy không thường xuyên xuất hiện ở công ty.

Có vẻ công ty của bà Phương hình như có hợp tác với Tần thị, hơn nữa họ còn là bên cầu xin người khác.

“Giản Ninh làm việc ở công ty do tôi tự thành lập, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến đánh giá của tôi.”

Mặt bà Phương lúc đỏ lúc trắng, vẫn còn cố chấp nói: “Đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa mẹ con chúng tôi, Phó tổng giám đốc Tần lo lắng quá rồi.”

Bà ta và Giản Lộ đúng là mẹ con ruột, gặp chuyện gì cũng đổ lên mối quan hệ gia đình.

“Vậy nói muốn tìm người đến công ty tôi gây rối, cũng là mâu thuẫn nhỏ giữa mẹ con hai người sao? Giám đốc Phương à, tôi cũng sẽ xem xét kỹ lưỡng việc hợp tác giữa quý công ty và Tần thị.”

Sắc mặt Tần Mục Sinh vẫn không tốt.

Dù sao bà Phương cũng làm quản lý cấp cao ở công ty lớn nhiều năm, sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói năng cứng rắn hơn: “Đó chỉ là lời nói lúc nóng giận của tôi, trên đời này làm gì có cha mẹ nào hại con cái. Phó tổng giám đốc Tần lôi việc hợp tác giữa Trí Hằng và Tần thị vào không thích hợp lắm thì phải? Tổng giám đốc Tần có đồng ý không?”

Tần Mục Sinh rất lạnh lùng: “Không phải ai cũng thích hợp làm cha mẹ. Còn việc hợp tác của hai công ty, mẹ tôi đã giao toàn quyền cho tôi phụ trách, tôi nghĩ tôi có quyền đề nghị Trí Hằng thay người phụ trách thích hợp để làm việc với công ty chúng tôi.”

Mặt bà Phương hơi tái đi, nhưng vẫn cố gắng gượng gạo: “Xin lỗi Phó tổng giám đốc Tần, vừa rồi tôi nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ. Thật ra bình thường quan hệ mẹ con chúng tôi rất tốt, lần này cũng là vì chị gái của nó nên tôi mới quá kích động.”

Bà ta vừa nói vừa nháy mắt với tôi, muốn tôi nói đỡ cho bà ta.

“Bà nói bậy, vừa rồi bà còn mắng chị Ninh là thiếu đàn ông!” Tần Hân lớn tiếng phản bác, “Anh ơi, anh đừng hợp tác với người này, bà ta còn mắng anh là đồ đàn ông thối tha!”

Sau đó Tần Hân lại chỉ vào Phương Tử Đống: “Cậu ta mắng em là con hoang!”

Phương Tử Đống bị chỉ vào mặt, cũng bắt đầu nổi giận: “Mày chính là…”

Lần này bà Phương sợ thật rồi, vội vàng bịt miệng Phương Tử Đống: “Phó tổng giám đốc Tần, trẻ con không biết gì, cậu đừng…”

Tần Mục Sinh cười lạnh một tiếng, quay sang nói với tôi: “Tôi đưa hai người đi trước.”

Bà Phương không dám ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng tôi rời đi. Tôi đi khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng Phương Tử Đống hét lớn: “Cô, sao cô không ngăn bọn họ lại!”

Tôi ngồi trong xe của Tần Mục Sinh, cảm thấy tâm trạng anh ấy không ổn lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể nghĩ đến là do thằng nhóc Phương Tử Đống kia ăn nói hỗn xược chọc giận anh ấy.

Tần Hân ngồi ghế sau ngáp một cái, Tần Mục Sinh hỏi ý tôi xem có thể đưa con bé về nhà nghỉ ngơi trước không.

Tôi vội vàng nói: “Anh đưa Tiểu Hân về đi, tôi tự về được!”

“Không, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Tôi nhìn anh ấy khó hiểu.

“Em nên cẩn thận với chị gái em, hình như tim của cô ta có dấu hiệu xấu đi.”

Anh ấy không nói tiếp, nhưng tôi đột nhiên nhớ đến chuyện kiếp trước.

Lúc đó tôi đã bất lực chấp nhận chuyện Lục Chi Dương và Giản Lộ ở bên nhau, không muốn dính líu gì nữa. Nhưng Giản Lộ nói một câu “Mong nhận được lời chúc phúc của Tiểu Ninh”, khiến vợ chồng Giản Chí Trung ép tôi phải giúp đỡ cặp đôi kia lo liệu mọi việc trong lễ đính hôn.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng bộc phát cảm xúc, sau khi cãi nhau một trận với họ thì chạy ra ngoài.

Giản Lộ đuổi theo, muốn tôi xin lỗi vợ chồng Giản Chí Trung.

Trong lúc cãi vã, tôi bị chị ta đẩy ra đường, gặp tai nạn xe cộ.

Và lúc đó chị ta cũng vừa bị lên cơn đau tim, ngã xuống đất.

Lúc tôi đang hấp hối, tôi nghe thấy bố mẹ nói muốn ghép tim của tôi cho chị ta.

Sống lại một đời, tôi vốn không muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa, chỉ muốn tránh xa những người kỳ quặc đó.

Nhưng nghe Tần Mục Sinh nói như vậy, tôi lập tức cảnh giác.

Tai nạn xe cộ của tôi ở kiếp trước, có thực sự là chuyện ngoài ý muốn không?

Sau đó Tần Mục Sinh nói tiếp theo anh ấy sẽ tập trung vào Tần thị, Quang Vũ sẽ do tôi phụ trách.

Không phải chứ? Tôi mới làm trợ lý đặc biệt cho Tần Mục Sinh chưa được bao lâu, anh ấy đã muốn giao công ty khởi nghiệp của mình cho tôi quản lý rồi sao?

Tôi kinh ngạc nhìn sắc mặt nặng nề của anh ấy.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?