Tôi nhìn máy tính, tập trung suy nghĩ vào những lời Tần Mục Sinh nói với tôi vào ban ngày. Hóa ra người cha đã bỏ rơi anh ấy năm xưa sắp phá sản, cấu kết với cậu của anh ấy để chiếm đoạt sản nghiệp do dì Tần gầy dựng.
“Tôi gặp ông ta ở công ty, ông ta bảo tôi đừng trách ông ta, nói rằng ông ta muốn để lại chút tài sản cho đứa con trai thứ hai của mình. Ông ta nói tôi đã tự mình khởi nghiệp, chắc chắn không có thời gian quản lý Tần thị, sức khỏe của mẹ không tốt, giao Tần thị cho ông ta mới có thể phát triển lớn mạnh.”
Tôi không biết phải diễn tả biểu cảm của Tần Mục Sinh lúc đó như thế nào, chỉ thấy bàn tay đặt trên vô lăng của anh ấy siết chặt.
Bây giờ nhớ lại những lời nhảm nhí của người cha đó, tôi vẫn cảm thấy rất tức giận. Sao lại có một người cha thiên vị như vậy chứ!
Thiên vị…
Tôi dường như đã hiểu thái độ của Tần Mục Sinh đối với tôi.
Tôi làm mới trang web, một tin tức nóng hổi hiện ra: Nghệ sĩ piano nổi tiếng Lục Chi Dương bị gãy vụn xương tay phải.
Bấm vào xem thì thấy video quay lại sự việc xảy ra ở trung tâm thương mại hôm nay.
Thời đại internet, tin tức lan truyền rất nhanh, Lục Chi Dương cũng đủ nổi tiếng, chuyện ban ngày lúc này đã có hàng triệu lượt xem.
Mãi đến 8 giờ tối, một tài khoản tin tức tương đối uy tín đăng Weibo, nói rằng đã liên hệ với phòng làm việc của Lục Chi Dương. Phía bên kia chỉ nói chuyện Lục Chi Dương bị thương là sự thật, còn việc có bị thương ở tay hay không thì phải xác nhận với người nhà, tạm thời chưa thể trả lời.
Qua thêm một tiếng nữa, phòng làm việc của Lục Chi Dương cũng đăng Weibo thông báo, vì lý do bất khả kháng các buổi biểu diễn tiếp theo sẽ bị hủy bỏ.
Weibo này vừa đăng lên, mọi người đều hiểu Lục Chi Dương không thể nào chơi đàn piano được nữa, chỉ có một số ít người hâm mộ vẫn tự an ủi rằng có thể anh ta bị thương ở eo hoặc chân.
Vợ chồng Giản Chí Trung vẫn không từ bỏ việc quấy rối tôi, trong nhóm chat ai cũng mắng tôi là đứa con gái bất hiếu, vô tình vô nghĩa. Ông cậu Phương Minh kia còn dùng những lời lẽ tục tĩu hơn, tuyên bố sẽ cho tôi “biết tay”. Vợ chồng Lục Niên Hồi không hiểu sao cũng vào nhóm, họ không mắng chửi gay gắt như vậy, nhưng cũng không quên chỉ trích tôi máu lạnh, thù dai. Nhưng may mà tôi đã tắt thông báo, chỉ khi nào muốn xem trò cười thì mới vào đọc.
So với chuyện của đám người đó, công việc vẫn quan trọng hơn.
Để tôi nhanh chóng làm quen với vị trí mới, Tần Mục Sinh đã mời Đinh Húc, bạn thân hồi đại học của anh ấy đến giúp tôi. Đinh Húc tốt nghiệp thạc sĩ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, trước đó vừa nghỉ việc ở công ty cũ, nên đã nhận lời đến hỗ trợ tôi.
Ngày hôm sau, sau khi Tần Mục Sinh bàn giao công việc cho tôi và Đinh Húc trong phòng họp, Đinh Húc đưa tay ra cười nói: “Vậy thì xin được chỉ giáo nhiều hơn, tổng giám đốc Giản.”
Tôi suýt nữa phun nước trà ra ngoài: “Anh Đinh khách sáo quá.”
Tần Mục Sinh ho khan hai tiếng: “Em có thể gọi cậu ấy là trợ lý Đinh.”
Đinh Húc kêu lên đầy khoa trương: “Hồi đại học còn là anh em tốt, giờ lại thành trợ lý Đinh rồi.”
Anh ấy quay sang trêu chọc tôi: “Sao lúc trước cô lại chọn xin việc vào công ty mới khởi nghiệp này? Chắc chắn là nhìn trúng vẻ ngoài của Mục Sinh rồi.”
Tôi ho sặc sụa.
Tần Mục Sinh nghiêm mặt nói: “Trợ lý Giản rất có năng lực. A Húc, cậu đừng dọa người ta chạy mất.”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy công ty khởi nghiệp có thể sẽ ít chuyện thị phi hơn.”
Đinh Húc nhìn Tần Mục Sinh và tôi, cười đầy ẩn ý.
Sau khi biết dì Tần nằm viện, Đinh Húc cũng nói muốn đến thăm, ngày hôm đó ba chúng tôi liền cùng nhau đến bệnh viện.
Đến phòng bệnh VIP, chúng tôi gặp dì Tần, sắc mặt dì đã tốt hơn rất nhiều. Dì cười bảo chúng tôi yên tâm, nói rằng bác sĩ dự đoán hai ngày nữa dì có thể xuất viện. Sau khi trò chuyện một lúc, dì Tần muốn nói chuyện của Tần thị với Tần Mục Sinh. Tôi và Đinh Húc không phải là nhân viên của Tần thị, không tiện nghe lén, nên xin phép ra về trước.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy vợ chồng Giản Chí Trung ở cách đó không xa.
Trông họ rất mệt mỏi, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó.
Họ cũng nhìn thấy tôi, có lẽ vì Tần Mục Sinh không có ở đây, nên thái độ của bà Phương cứng rắn hơn rất nhiều.
“Chị gái mày còn đang nằm trên giường bệnh, mà mày lại không quan tâm hỏi han gì cả, mày có còn lương tâm không hả!”
Giản Chí Trung thở dài, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Bác sĩ nói tim của chị con có dấu hiệu chuyển biến xấu, gần đây bố mẹ rất mệt mỏi, con hiểu chuyện một chút đi.”
Tôi rất kinh ngạc, không ngờ thật đúng là như vậy.
Kiếp trước, Giản Lộ vì muốn trì hoãn thời gian cứu tôi nên đã cố ý giả vờ ốm yếu trước mặt Lục Chi Dương. Sau đó chị ta nằm viện gần hai tuần, nhưng bác sĩ kiểm tra toàn bộ cũng không phát hiện ra tim chị ta có vấn đề gì.
Tôi nghĩ một lát, quay người nói với Đinh Húc: “Trợ lý Đinh, anh đi tìm một quán ăn chờ tôi nhé.”
Đinh Húc nhìn bọn họ một cái, gật đầu nói “Được” rồi rời đi.
Chờ Đinh Húc đi khuất, tôi thành thạo lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi âm và chế nhạo bọn họ: “Con gái hai người bị bệnh thì hai người quan tâm đến chị ta nhiều hơn đi, tìm người ngoài như tôi làm gì vậy.”
Bà Phương – Phương Tuệ lại sắp nổi giận, nhưng bị Giản Chí Trung ngăn lại.
“Tiểu Ninh, con…” Giản Chí Trung cố gắng kìm nén cơn giận của mình: “Ba và mẹ đều bận chuyện công việc, mong con có thể đến chăm sóc Tiểu Lộ.”
“Hai người có thể thuê người chăm sóc, tôi cũng có công việc phải làm.”
Phương Tuệ lạnh lùng nói: “Thuê người chăm sóc không tốn tiền à! Mày nghỉ việc đi!”
Giản Chí Trung lại nói: “Ba hứa với con, đợi khi tình hình của chị con khá hơn một chút, ba sẽ giới thiệu cho con một công việc nhẹ nhàng, như vậy con cũng không cần quá vất vả.”
Ông ta nói như vậy, tôi lại nhớ tới một chuyện cũ. Lúc trước khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, đúng lúc công ty của người quen Giản Chí Trung có một vị trí tuyển dụng. Vốn đã nói sẽ để tôi đến thử, nhưng Giản Lộ nói muốn đổi công việc, Giản Chí Trung liền đưa cơ hội này cho chị ta.
“Tôi còn khoản vay mua nhà phải trả, công việc nhẹ nhàng của ông không phù hợp với tôi.”
“Vậy mày bán nhà đi, lúc trước tao đã không đồng ý cho mày mua nhà rồi! Trong nhà đâu phải không có phòng của mày!”
Giản Chí Trung ngăn Phương Tuệ, nói tiếp: “Đây là chuyện thứ hai, bác sĩ nói chi phí điều trị tiếp theo có thể lên đến vài chục vạn. Ba mẹ không có đủ tiền mặt, con có thể…”
Tôi cắt ngang lời ông ta: “Đi tìm Lục Chi Dương ấy. Còn bà Phương này, bà nhớ nhầm rồi, nhà của bà không có phòng của tôi, hai căn phòng đó lần lượt là phòng ngủ và phòng làm việc của Giản Lộ. Tôi không thể nào từ bỏ căn nhà rộng rãi để đến ở trong nhà kho được.”
Sắc mặt Giản Chí Trung trở nên khó coi: “Tình hình hiện tại của Chi Dương như vậy, sao chúng ta có thể mở lời với cậu ấy được? Chuyện phòng ốc có thể thương lượng, con giúp gia đình vượt qua khó khăn trước được không?”
Ha ha.
“Có cần tôi nhắc ông không? Hiện tại hai người có khoảng một triệu tiền mặt để sử dụng. Chỉ cần không mua nhà, tiền bồi thường tai nạn do bạn của ông mượn xe gây ra và chi phí điều trị của Giản Lộ đều có thể chi trả được. Nếu thực sự không được, hai người còn có thể bán cổ phần, bất động sản.”
“Những thứ đó đều để dành cho Lộ Lộ, sao mà bán được!”
Giản Chí Trung cao giọng: “Bây giờ bệnh tình Tiểu Lộ trở nặng, con không quan tâm một chút nào sao?!”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Nếu không thì sao, muốn tôi hiến tim cho chị ta à? Tôi còn chưa chết đâu.”
Hai vợ chồng đồng thời nổi giận: “Mày!”
Tôi lấy sổ hộ khẩu nhà họ Giản từ trong túi ra đưa cho bọn họ. Lần trước sau khi nghe Tần Mục Sinh nói bệnh tình của Giản Lộ trở nặng, tôi đoán hôm nay chắc chắn sẽ gặp được vợ chồng Giản Chí Trung ở bệnh viện, nên đã chuẩn bị từ trước.
Bọn họ cực kỳ kinh ngạc: “Sao sổ hộ khẩu lại ở trong tay mày?”
Phương Tuệ lập tức phản ứng lại, sau khi mở trang của tôi ra xem, bà ta nổi trận lôi đình: “Lúc trước tao không nên sinh ra mày!”
Tôi nhìn phản ứng của họ, hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của mình.
“Tôi cũng muốn hỏi, tại sao hai người lại sinh tôi ra?”
Họ yêu Giản Lộ như vậy, nên dồn hết sức lực để chăm sóc con gái lớn mới đúng? Tại sao lại sinh thêm một đứa con nữa? Hơn nữa sau khi sinh tôi ra, họ lại đối xử không tốt với tôi, ngoài việc lo cho tôi ăn, mặc, học hành cơ bản ra thì gần như không quan tâm đến tôi.
Nhưng đôi khi tôi bị thương, họ lại rất lo lắng, mắng tôi một trận. Kiếp trước cũng vì vậy nên ít nhiều tôi vẫn còn hy vọng vào họ, cảm thấy có thể họ không yêu tôi bằng Giản Lộ, nhưng vẫn yêu tôi.
Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc lúc trước họ muốn sinh “đứa con thứ hai”, hay là đang chuẩn bị cho Giản Lộ…
Giản Chí Trung cũng nổi điên: “Lúc này mà con còn so đo với ba mẹ, khi nào con mới hiểu chuyện đây!”
Dường như Phương Tuệ đã hoàn toàn mất hết lý trí, bà ta hét lên: “Tại sao lại sinh ra mày? Mày được sinh ra vì Lộ Lộ! Tất cả mọi thứ trên người mày đều là…”
“A Tuệ!” Giản Chí Trung quát lớn.
Lúc này Phương Tuệ mới tỉnh táo lại, nuốt xuống nửa câu sau.
Tôi khẽ thở dài.
Quả nhiên là như vậy, có lẽ bọn họ không định để tôi làm người hiến tạng ngay từ đầu, nhưng đến lúc quan trọng, chắc chắn tôi sẽ bị bỏ rơi.
“Không thể nào”, tôi nói nhỏ, “Hai người đừng mơ tưởng nữa.”
“Tiểu Ninh, con hiểu lầm rồi…”
“Tôi còn có việc phải làm, mong sau này hai người đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cả người Phương Tuệ run rẩy: “Mày… Mày… Được! Nếu đã như vậy, chúng ta cắt đứt quan hệ! Tao và bố mày sẽ không nhận mày là con gái nữa!”
Tôi hài lòng tắt ghi âm, nói một cách sảng khoái: “Vậy thì tốt quá!”


