Skip to main content

Trang chủ Sự Trả Thù Hoàn Hảo Của Đứa Con Riêng Phần 14

Phần 14

3:19 chiều – 01/10/2025

Tôi nhờ bạn bè quen biết, nhanh chóng nhận được kết quả xét nghiệm ADN trong đêm.

Phù hợp với quy luật di truyền, xác suất cha con lớn hơn 0.9999.

Nhìn dòng chữ in đậm này, tôi cong môi cười.

Tôi gửi toàn bộ bằng chứng vào hòm thư cá nhân của Vinh Chính, không nằm ngoài dự đoán, tôi nhanh chóng nhận được điện thoại.

“Vinh Miễu, cô muốn làm gì?” Giọng Vinh Chính đầy vẻ đe dọa.

“Ba, con chỉ muốn lấy lại đồ của con thôi.” Tôi chậm rãi đáp lại.

Bây giờ người phải sốt ruột là ông ta.

“Tốt lắm, tôi thật không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy.”

“Chỉ là may mắn thôi, ba cũng không muốn Vinh phu nhân biết chuyện này đúng không?”

Ông ta cười lạnh ở đầu dây bên kia: “Bây giờ tôi không cần dựa vào nhà họ Lý nữa.”

Đúng vậy, ông ta đã coi CL là túi tiền của mình rồi.

Nhưng mà…

“Thời tiên sinh có biết chị gái có một đứa em trai không? Làm việc không công cho em vợ con riêng, e là anh ta sẽ không vui đâu.”

Tiếng thở hổn hển của Vinh Chính vang lên, điện thoại im lặng trong một phút.

“Được, nhưng cô phải tự mình đến lấy.” Ông ta nghiến răng đồng ý, cúp điện thoại rồi gửi cho tôi một địa chỉ.

Đó là một căn biệt thự ở phía tây thành phố.

Năm đó có tin đồn khu phía tây sẽ xây dựng khu trường học vì vậy có chủ đầu tư đã mạnh tay xây dựng các khu chung cư cao cấp.

Không ngờ cuối cùng trường học lại được xây dựng ở phía bắc thành phố, khu phía tây bị bỏ hoang trở thành vùng ngoại ô vắng vẻ ít người ở.

Địa điểm đó rất hẻo lánh, để đề phòng bất trắc, ngoài Tiêu Dịch, tôi còn mượn thêm hai vệ sĩ của chú Triệu.

Cửa đang mở, Vinh Chính nhìn thấy vệ sĩ phía sau tôi, cười khẩy.

“Cô cẩn thận đấy.”

“Sắp có thể rời đi rồi, tôi cũng không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.”

Sắp đạt được mục đích, tôi không muốn giả vờ ngoan ngoãn với ông ta nữa.

“Là tôi đã xem thường cô, cô còn giỏi hơn cả mẹ cô, con đàn bà ti tiện kia.”

Ông ta nheo mắt nhìn tôi, giọng nói đầy vẻ oán độc.

Tôi kìm nén cơn giận trong lòng, mặt không cảm xúc đưa tay ra: “Đồ của tôi.”

“Ở căn phòng đầu tiên trên lầu, cô tự mình lên lấy đi.”

Vẻ mặt ông ta càng lúc càng kỳ quái.

Tôi nghi ngờ nhìn ông ta một cái, cẩn thận đi lên lầu.