Sau ba hồi chuông, điện thoại được kết nối.
“Đã lâu không gặp, Thời tổng.”
Lần trước chúng tôi gặp nhau là ba năm trước tại Đại học Linh Độ, nhưng không phải là dạ hội Giáng sinh, mà là hội trường báo cáo của trường.
Hàng một ghế số ba cũng không phải là chỗ ngồi của anh ta mà là của giáo sư Anna, người hướng dẫn của tôi.
Đó là buổi báo cáo nghiên cứu của anh ta, liên quan đến công nghệ mã hóa gen.
Cuộc gọi này vốn chỉ là tôi thử gọi, nhưng lại kết nối thành công.
Trong ba năm qua, anh ta đã đạt được thành công vang dội nhưng không biết vì lý do gì vẫn không đổi số điện thoại.
Thời Minh trò chuyện xã giao với tôi qua điện thoại hòng thăm dò thái độ của tôi.
Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ khỏi những chuyện lan man này, tôi trực tiếp cắt ngang lời anh ta: “Thời tổng không cần phải giải thích với tôi. Chị gái tôi thích anh là đủ rồi.”
Nghe thấy tiếng anh ta thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục nói: “Chị ấy thích đồ xa xỉ đắt tiền, Thời tổng dựa vào công nghệ mã hóa gen mà kiếm được bộn tiền chắc chắn có thể đáp ứng chị ấy chứ?
Còn cả nhà họ Vinh nữa, thứ họ muốn không chỉ là một người con rể giàu có mà là có thể hỗ trợ nhà họ Vinh cùng thực hiện các dự án kiếm tiền hay không. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Với quy mô của CL thì chỉ cần hợp tác với nhà họ Vinh một lần là đủ để nhà họ Vinh phất lên rồi, phải không?”
Anh ta im lặng nghe tôi nói xong mới trầm giọng lên tiếng: “Tôi hiểu ý cô rồi, Diêu tiểu thư. Cô sẽ hài lòng.”
Sau đó, không đợi tôi trả lời, anh ta trực tiếp cúp máy.
Tôi không hề bận tâm.
Được tâng bốc ba năm, con người ta thường sẽ trở nên tự mãnh, nhưng chỉ cần anh ta biết điều, biết mình là ai là được rồi.
Vừa cúp máy, một cuộc gọi khác đã gọi đến, chính là người vừa gửi tin nhắn cho tôi.
“Sao phải vội vàng như vậy? Rút lui ra ngoài không phải tốt hơn sao?”
Tôi khuyên anh ta.
“Tôi biết anh có thù cũ với nhà họ Lý, nhưng với tình hình hiện tại của anh, một khi bị nhà họ Lý phát hiện ra anh đang giở trò, anh có thực sự đảm bảo được sự an toàn của bản thân và người thân không?”
Nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của Vinh phu nhân, những năm gần đây, hai nhà Lý – Vinh luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Muốn lật đổ nhà họ Vinh, ít nhất cũng phải khiến nhà họ Lý tự lo không xong.
Mà nhà họ Lý làm giàu từ thực phẩm.
Người gọi điện cho tôi là nạn nhân từng bị nhà họ Lý ép mua công thức nấu ăn gia truyền.
Ba năm trước, chú Triệu đã giới thiệu anh ta cho tôi.
Anh ta rất nóng lòng báo thù, dưới sự giúp đỡ của chúng tôi đã che giấu thân phận trà trộn vào công ty của nhà họ Lý.
Bây giờ anh ta vội vàng như vậy là vì đã tìm thấy vấn đề về an toàn thực phẩm của nhà họ Lý.
Nhưng tôi muốn đợi một thời điểm thích hợp hơn.
Anh ta bị tôi thuyết phục, đồng ý đợi thêm một thời gian nữa.
Tôi đang phác thảo những hành động tiếp theo trong đầu.
“Họ ra rồi.”
Tiêu Dịch cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.


