Skip to main content

Trang chủ Sự Trả Thù Hoàn Hảo Của Đứa Con Riêng Phần 10

Phần 10

3:17 chiều – 01/10/2025

Theo sau xe của Vinh Chính, chúng tôi càng đi càng xa.

Ông ta đi xuyên qua trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một khu dân cư.

Khu dân cư này đã có lịch sử hơn ba mươi năm, trông có vẻ hơi cũ kỹ, tường bao phủ đầy dây leo.

“Có muốn đi theo không?”

Người đàn ông hạ giọng hỏi tôi.

“Anh đi xem thử đi, tôi sẽ không đi.”

Tôi tự biết rõ khả năng theo dõi của mình.

Anh nhanh chóng xuống xe, một lúc sau đã quay lại.

Anh vừa khởi động xe, vừa nói với tôi: “Ông ta vừa kéo một cô gái trẻ lên xe rồi đi.”

Nói xong, anh liền quay sang nhìn tôi, còn bĩu môi: “Trông cô ấy trẻ hơn cô một chút, khoảng hơn hai mươi tuổi.”

Chúng tôi đi theo Vinh Chính đến trước cửa một câu lạc bộ.

Tiêu Dịch dừng xe ở ngoài một ngã tư.

“Nếu cô muốn bắt quả tang ngoại tình thì e là không được. Bên trong toàn là phòng riêng, kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt.”

Tôi liếc nhìn anh.: “Anh đã từng thấy con gái riêng đi bắt quả tang cha ruột ngoại tình bao giờ chưa?”

“Vậy cô định làm gì?” Anh khá bối rối.

“Đến xem cô con gái khác của lão già khốn nạn kia.”

Không khí có chút ngưng trệ, anh cười ha hả để che giấu sự xấu hổ, gãi đầu: “Mối quan hệ của nhà giàu các cô đúng là phức tạp.”

Tôi không để ý đến anh, chủ tập trung suy nghĩ về cô gái mà hôm nay tôi tìm thấy.

Chú Triệu nói với tôi rằng Vinh Chính đã hẹn gặp ông Kiều vào tối nay.

Người mà ông ta vốn định đẩy ra ngoài là tôi, nhưng bây giờ đối với ông Kiều, tôi đã mất giá trị.

Vì thế, ông ta chỉ có thể đi tìm người thay thế.

Mà người này, rất có thể là một cô em gái riêng nào đó không rõ lai lịch của tôi.

Sau khi nhà họ Vinh suy tàn, ông ta dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ Vinh phu nhân, vì vậy, ông ta phải giấu kín tình nhân và con riêng rất kỹ.

Có một số người mà ngay cả chú Triệu cũng không biết.

Chúng tôi đều nghi ngờ rằng di vật của ông bà ngoại tôi cũng bị ông ta giấu trong một tòa nhà bí mật nào đó.

Người đàn ông này, làm ăn thì kém cỏi nhưng ngoại tình thì lại rất có tài.

Chính vì vậy, tôi phải ép Vinh Chính vào thế bí vì chỉ có như vậy ông ta mới để lộ sơ hở.

Địa điểm đón người nằm trong danh sách mà chú Triệu đưa cho tôi, có lẽ là cố tình để lộ ra một “con tốt” có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nhưng không sao, tôi vẫn có thể đợi.

Trong lúc chờ đợi, tôi nhận được một tin nhắn.

Đó là một tin tốt mà tôi đã chờ đợi từ trước khi về nước.

Nếu là trước đây, tôi đã từng nên vui mừng khôn xiết vì điều này, nhưng bây giờ tin nhắn này chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm, có thể khiến cho nhà họ Vinh sống càng thêm thê thảm.

Tôi suy tính thời cơ, để cho đối phương bình tĩnh lại sau đó gọi điện cho Thời Minh.