Yêu cầu này có hơi đột ngột, An Niên bỗng chốc sửng sốt.
“Không phải bố em nói là có thể giữ em lại thêm năm năm nữa sao?” Trần Dương tò mò hỏi. Trước tiên chưa kể đến việc để một con lệ quỷ có lệ khí toàn thân ở lại thêm năm năm là không hợp quy củ thế nào, nhưng đối với Tiểu Đông mà nói, đây cũng là một quyết định có lợi cho cậu bé.
“Em sợ.” Tiểu Đông chần chờ một lúc rồi trả lời.
“Em sợ cái gì?”
“Lệ khí trên người em càng ngày càng nặng, em sợ ngày nào đó sẽ không khống chế được, sẽ cắn nuốt hết cả bố và Tiểu Hạ.” Nói xong, khí tức trên người Tiểu Đông bỗng chốc bắt đầu biến hóa. Từng luồng từng luồng khí đen không ngừng tràn ra từ trong cơ thể Tiểu Đông, tựa như sóng nước trên biển lớn, từng đợt sóng vọt tới không biết mệt mỏi. Lại tựa như rơi vào trong hộp mực, nhuộm cả một dòng sông lớn thành màu mực.
Vào thời khắc này, cuối cùng Trần Dương cũng biết, lệ khí mạnh mẽ mà An Niên nói rốt cuộc là cái gì. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì dường như anh cũng không dám tin tưởng, nhìn một con ma nhỏ yếu như vậy mà trên người lại có thể có lệ khí to lớn ngút trời thế kia.
“Em sống ký sinh trên cơ thể Tiểu Hạ, dựa vào việc hấp thụ khí dương của Tiểu Hạ để sinh tồn. Bởi vì chúng em cộng sinh linh hồn, cho nên nhu cầu của em với khí dương của Tiểu Hạ cũng không quá lớn. Nhưng dù nhu cầu có nhỏ thế nào đi nữa thì mỗi ngày mỗi đêm em đều hấp thụ vào, cơ thể Tiểu Hạ vẫn sẽ càng ngày càng kém đi.” Tiểu Đông giải thích.
“Sau đó gặp phải đại sư Hải, đại sư Hải không có cách nào cắt đứt liên hệ giữa em và Tiểu Hạ, vì vậy dưới sự khẩn cầu tha thiết của bố, cung cấp một cách có thể kéo dài tuổi thọ của Tiểu Hạ.”
“Em sẽ hấp thụ sinh khí của người khác?” An Niên hỏi, vừa nhìn đã biết lệ khí trên người Tiểu Đông không phải chỉ là hấp thụ sinh khí của một người tạo thành.
“Dạ.” Vẻ mặt Tiểu Đông rất bình tĩnh, cậu bé nói: “Em biết hút sinh khí của người khác là không tốt, nhưng em cũng không muốn Tiểu Hạ chết. Em và Tiểu Hạ cùng nhau đầu thai ba lần, mỗi lần đều không sống nổi qua bảy tuổi, không phải bị vứt bỏ, đánh mắng thì cũng là bị mất lúc vẫn còn ở trong bụng mẹ. Lần này, thật vất vả chúng em mới tìm được một cặp bố mẹ yêu thương chúng em. Mặc dù em vẫn không sống sót được, nhưng em vẫn hy vọng Tiểu Hạ có thể khỏe mạnh trưởng thành.”
Tiểu Hạ đã đầu thai không còn nhớ những ký ức của kiếp trước, nhưng Tiểu Đông đã chết khi vẫn còn là phôi thai thì vẫn chưa hoàn toàn quên trí nhớ của kiếp trước. Cũng chính vì những ký ức này mà cậu bé mới không nỡ buông bỏ bố mẹ kiếp này, không buông bỏ được Tiểu Hạ, cuối cùng mắc phải sai lầm sống ký sinh trên cơ thể Tiểu Hạ.
“Đây không phải lý do mà các em có thể cướp đoạt đi sinh khí của người khác.” Trần Dương nói.
“Chúng em cũng không hại người, bọn em cướp là sinh khí sắp bị tiêu tán.” Tiểu Đông sợ Trần Dương hiểu lầm bố mình hại người, vì vậy vội vàng giải thích.
“Bố em tốn rất nhiều tiền, mời rất nhiều thiên sư, để bọn họ tính ra nơi nào sẽ có tai họa xuất hiện. Sau đó dẫn bọn em đi tìm những người nhất định sẽ phải chết trong những tai họa đó, chiếm đoạt một chút sinh khí trên người bọn họ. Cho dù em không chiếm đoạt những sinh khí này thì bọn họ cũng sẽ mất đi trong những tai họa kia, cho nên… Bọn em không có hại người.”
“Vậy nên, Âu Thành cũng đã biết trước chuyện máy bay bị rơi ở nước F rồi phải không?” Trần Dương vô cùng thông minh, từ vài ba lời nói của Tiểu Đông đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như tại sao tập đoàn Âu thị lại bỗng nhiên mở khách sạn ở khắp nơi trên toàn thế giới, bởi vì như vậy Âu Thành có thể thông qua hệ thống khách sạn thu thập vô số bát tự sinh tồn của khách du lịch.
Sau đó sẽ do thiên sư tính toán đo lường, tìm ra tin tức, thân phận của người sắp chết trong đó. Như vậy là có thể cung cấp sinh khí cho con trai mình hấp thu liên tiếp không ngừng.
Vừa mới nghĩ đến mà Trần Dương đã cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, Âu Thành, đúng là đã bày bố một bàn cờ thật lớn.
“Bố em không hại người, bố em đã xác nhận lại nhiều lần rồi, những chú thiên sư đó cũng nói, cho dù là dùng những phương pháp gì cứu chữa thì cuối cùng những người này vẫn đều phải chết. Hơn nữa… thông qua phương pháp này, bố còn cứu được rất nhiều người, khiến cho rất nhiều người tránh được kiếp nạn.” Nhận ra được địch ý của Trần Dương đối với Âu Thành, Tiểu Đông vẫn luôn nhấn mạnh.
Bố của cậu bé không hại người, bố của cậu là vì cậu và Tiểu Hạ nên mới làm như vậy. Hơn nữa, mỗi lần cậu bé hấp thụ sinh khí xong, bố đều phải dựa vào cồn rượu mới có thể ngủ được, thậm chí còn có lần cậu thấy bố len lén đi tìm bác sĩ tâm lý.
“Sinh khí đều là do em cắn nuốt, cho nên chị mèo mun à, chị ăn em đi.” Nói xong, Tiểu Đông sốt ruột xông tới trước mặt An Niên, giống như chỉ cần cậu bé bị An Niên ăn là có thể mang đi hết tất cả tội nghiệt vậy.
“Em đừng tới đây, chị không muốn ăn em.” An Niên lùi lại về sau một bước.
“Tại sao?” Tiểu Đông kinh ngạc nói, thân là con ma, mặc dù cậu bé nhỏ, nhưng lại biết mèo mun thích nhất là cắn nuốt lệ quỷ.
“Bởi vì… em không ngon.”
Không ngon? Trần Dương quay đầu nhìn về phía An Niên, vừa liếc mắt đã thấy được vẻ chột dạ nghiêm trọng trong mắt An Niên.
“Em… em không ngon sao?” Tiểu Đông ngây ngẩn, cậu bé cho rằng chỉ cần mình không phản kháng, cam tâm tình nguyện bị chị mèo mun ăn là được rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ bị từ chối bởi vì không ngon.
“Không ngon.” An Niên cắn răng.
“Vậy… vậy phải làm thế nào mới có thể biến thành ăn ngon ạ?” Tiểu Đông nghiêm túc hỏi.
“Chị không biết, dù sao thì chị cũng không muốn ăn thứ không ngon.” Nói xong, An Niên không cho Tiểu Đông cơ hội nói chuyện tiếp, chạy đến bên cạnh xe, mở cửa xe chui vào.
An Niên chạy, Tiểu Đông chỉ có thể nhìn Trần Dương, hỏi một câu giống vậy: “Chú, chú có biết phải làm thế nào mới có thể biến thành ăn ngon không ạ?”
“…” Cho dù đã từng là thủ khoa thi đại học, nhưng Trần Dương cũng cảm thấy đề này siêu khó. Trần Dương không trả lời, mà là xoay người lên xe, dẫn An Niên rời khỏi biệt thự của Âu Thành.
Dọc theo đường đi An Niên đều không nói gì cả, hiếm khi thấy cô suy tư. Cô nằm trên cửa kính thủy tinh của xe, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa không chớp mắt, tiến hành suy xét thâm trầm không phù hợp với tính cách của cô.
Bình thường An Niên luôn ầm ĩ náo nhiệt, Trần Dương luôn cảm thấy nhức đầu không thôi, nhưng An Niên trở nên yên lặng, anh ngược lại không thích ứng được. Nhìn thấy một chỗ cho phép đỗ xe, Trần Dương dừng xe nói: “Nếu như không nghĩ thông thì có thể nói ra.”
An Niên xoay người, nhìn Trần Dương, nhưng câu đầu tiên lại là nhận sai: “Anh Trần Dương, em sai rồi, em không nên nói dối.”
“Em đang nói đến chuyện bảo Tiểu Đông không ngon à?” Trần Dương nhướng mày.
“Dạ, thật ra thì ăn nó rất ngon.” An Niên chột dạ nói.
“…” Trần Dương thừa nhận, anh không hề hiểu biết gì với khẩu vị của mèo cả.
“Cho nên, thật ra là em không muốn ăn nó, đúng không?” Trần Dương đã nhìn ra điểm này từ lâu.
“Dạ, có phải là em rất vô trách nhiệm hay không?”
“Tại sao lại nói như vậy?” Trần Dương thấy lạ hỏi.
“Bố nói trách nhiệm của Cửu Bộ là bảo vệ trật tự dương gian, không được để cho lệ quỷ và tà túy phá hoại cân bằng của nhân gian. Nhưng em lại thả một con lệ quỷ lớn như vậy mà không ăn, có phải là em rất vô trách nhiệm, rất không có đạo đức nghề nghiệp hay không?” An Niên tự kiểm điểm.
“Nghe như vậy thì hình như là cũng có chút.”
Cô cũng biết, An Niên cúi đầu xuống tự trách, bàn tay nhỏ bé bất an vân vê vạt áo của mình.
“Nhưng… nếu như là anh thì có lẽ anh cũng sẽ không muốn ăn Tiểu Đông. Nói như vậy, anh và em cũng đều là người vô trách nhiệm giống nhau.” Trần Dương cười nói.
An Niên lập tức ngẩng đầu lên, bỗng chốc quét bỏ sự mất mát vừa rồi, vẻ mặt giống như là tìm được tri kỷ vậy: “Anh Trần Dương cũng cảm thấy không nên ăn Tiểu Đông hả?”
“Là không muốn ăn, chứ không phải không nên ăn.” Trần Dương lắc đầu nói: “Tiểu Đông thật sự rất đáng thương, nhưng nếu như em không ăn nó thì Tiểu Hạ sẽ chết. Thậm chí giống như những lời ban nãy Tiểu Đông nói vậy, song song với lực lượng lớn mạnh không ngừng, nó sẽ bị đánh mất bản thân, nếu như lực lượng của nó mất khống chế, thì không phải chỉ có mình Tiểu Hạ là bị tổn thương.”
“Cho nên… em cần phải ăn Tiểu Đông có đúng không?” An Niên nghe hiểu, nhưng nội tâm cô vẫn mâu thuẫn, cô cảm thấy rất đau khổ, khó chịu cảm thấy cho dù mình có miễn cưỡng nuốt Tiểu Đông xuống thì cũng sẽ phun ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Dương thấy tâm trạng An Niên có dao động lớn như vậy, mặc dù anh có thể đồng cảm với sự khó chịu của An Niên, nhưng lại không thể giết Tiểu Đông thay An Niên. Cho nên điều duy nhất anh có thể làm, chính là tìm ra những biện pháp khác giúp An Niên.
“Chúng ta tìm những đồng nghiệp khác của Cửu Bộ hỏi ý kiến thử xem, xem có biện pháp khác nào dùng được hay không.” Nói xong, Trần Dương lấy điện thoại di động ra, mở vào nhóm chat công việc Cửu Bộ mà anh đã gia nhập nhưng cho tới bây giờ chưa nói một câu nào.
Trần Dương của tổ Linh Dị số một: [Có ai ở đây không?]
Trong nhóm chat yên tĩnh, không có ai để ý tới.
“Mọi người đi ngủ sớm vậy à?” Chắc hẳn là không thể nào, không phải thiên sư đều là cú đêm hả? Từ sau khi anh vào Cửu Bộ thì mỗi ngày đều ngủ rất khuya.
“Anh Trần Dương, anh thử gửi một bao tiền lì xì xem, mỗi lần phát bao lì xì là sẽ có rất nhiều người nhảy ra đấy.” An Niên nhắc nhở.
Không đến nỗi như vậy chứ, những người có thể chống lại cám dỗ từ số tiền thù lao kếch xù của trang web siêu hình học, tiến vào Cửu Bộ làm thiên sư thì cũng đều là người ưu tú coi thường danh lợi mới đúng chứ.
Trần Dương không cho là đúng, nhưng vẫn gửi một bao lì xì vào trong nhóm chat dưới sự yêu cầu của An Niên. Sau đó…
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự đã cướp được bao lì xì của bạn.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai đã cướp được bao lì xì của bạn.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba đã cướp được bao lì xì của bạn.
Bộ Phù Chú…
Bảo vệ cổng…
“…”
“Nhìn thấy chưa, vừa phát bao lì xì cái là bọn họ đều ra cả.” An Niên nhìn Trần Dương với vẻ mặt kiểu em nói không hề sai chứ.
Trần Dương… Trần Dương cảm thấy anh còn cần một chút thời gian mới có thể chấp nhận sự thật này.
Có bao lì xì mở đường, nháy mắt trong nhóm chat náo nhiệt hẳn lên.
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đậu xanh, đại gia mà, vừa ra tay một cái đã là bao lì xì năm trăm rồi.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Hey hey, bao lì xì lớn nhất còn chưa được anh nhận kìa, còn có ai chưa nhận vậy, chắc cũng phải một trăm.]
An Niên của tổ Linh Dị số một đã cướp được bao lì xì của bạn.
“…” Trần Dương quay đầu nhìn An Niên.
“Anh Trần Dương, em trả lại tiền cho anh.” An Niên nói xong đã chuyển lại bao tiền lì xì vừa mới cướp được cho Trần Dương.
Trần Dương chưa cần nói một câu nào ra khỏi miệng mà trong điện thoại di động đã nhận được thông báo bao tiền lì xì của An Niên. Lại đối mặt với biểu cảm em tiết kiệm được tiền giúp anh, có phải anh nên khen em hay không thì yên lặng ngậm miệng lại.
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [An Niên, có phải cháu ăn gian hay không, sao mỗi lần đều là cháu cướp được bao lì xì to nhất thế.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Đúng vậy, hình như chỉ cần có em mèo ở đó là luôn có thể có được vận may lớn nhất.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Xem ra em mèo đúng là chỉ cần người khác xui xẻo, rồi sau đó vận may của mình bùng nổ đây mà, hâm mộ.]
Tam Mao của bộ Phù Chú: [Hâm mộ +1]
…
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Đêm khuya lại đi phát lì xì, gặp phải chuyện gì sao?]
Thẩm Chi Ngữ tới chậm một bước không cướp được bao lì xì là người đã phát giác ra ý đồ của Trần Dương đầu tiên.
Trần Dương chỉ chờ những lời này, lập tức vội vàng trình bày rõ ràng và ngắn gọn chuyện nhà Âu Thành lại một lần ở trong nhóm chat wechat, trưng cầu ý kiến của mọi người.
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Linh hồn cộng sinh à, loại lệ quỷ không giết không thể cứu người này, nhất định phải giết.]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Ngay cả em mèo cũng đã nói là lệ khí rất nặng, vậy thì càng không thể giữ lại.]
Tam Mao của bộ Phù Chú: [Mặc dù Âu Thành mượn sinh khí của người sắp chết để dùng, nhưng đây cũng tính là trộm, sau khi chết chắc cũng sẽ bị trừng phạt.]
Nhị Mao của bộ Phù Chú: [Cảm giác một nhà này đều rất thảm.]
Trần Dương thấy mọi người trong nhóm thảo luận nửa ngày cũng chưa thảo luận vào trọng điểm, vì vậy lần nữa lên tiếng: [Chuyện tôi muốn hỏi chính là, mọi người có cách nào để có thể cứu cả Tiểu Hạ và đồng thời cũng cho Tiểu Đông một cơ hội sống không?]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Không thể nào, đầu thai không thành công có thể quay về đầu thai lại lần nữa, nhưng ký sinh trên cơ thể người sống, là đại kỵ của pháp độ âm gian. Muốn đầu thai khẳng định là không có hy vọng nữa, huống hồ trên người cậu bé ấy còn có lệ khí nặng như vậy.]
An Niên của tổ Linh Dị số một: [Không đầu thai cũng được, nhưng có thể nào không giết cậu bé không?]
Thẩm Chi Ngữ của tổ Linh Dị số hai: [Linh hồn cộng sinh, không giết thì người chết chính là người mà cậu bé ấy ký sinh.]
Trần Dương: [Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?]
Hà Thần bảo vệ cổng: [Hay là cậu tìm Lưu béo mua chút tài liệu, xem trong cổ tịch có ghi lại hay không.]
Trần Dương: [Mua tài liệu?]
Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: [Giao tiền cho Lưu béo, một lần một ngàn là có thể ủy thác ông ấy tìm kiếm cổ tịch.]
Trần Dương không hề đắn đo, ngay lập tức lại gửi một bao lì xì một ngàn vào trong nhóm chat.
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự đã cướp được bao lì xì của bạn.
Nhị Mao của bộ Phù Chú: [Tôi chậm tay, suýt chút nữa là cướp được rồi.]
Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: [Ngây thơ, An Niên là có vận may tốt nhất trong nhóm chat của chúng ta, nhưng người có tốc độ tay cao nhất vĩnh viễn vẫn là Lưu béo. Đừng nên đánh giá thấp tốc độ phản ứng với tiền bạc của một kẻ hám tiền.]
Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: [Đúng lúc tôi đang ở nhà, tôi đi lục tìm tài liệu giúp cậu.]



