Trong bữa cơm, Âu Thành cũng không nói ra yêu cầu gì cả, chỉ là thỉnh thoảng cùng mọi người trò chuyện mấy câu về phát triển kinh tế ở thủ đô, dường như thật sự chỉ là ăn bữa cơm tối mà thôi.
Kết thúc một bữa cơm, phó cục trưởng Liêu có chuyện rời đi, Trần Dương đứng dậy tiễn, đi tới cầu thang, sau khi cách Âu Thành một khoảng thì phó cục trưởng Liêu mới nhỏ giọng nói với Trần Dương: “Trần Dương à, Âu Thành có nhờ tôi mời cậu ăn cơm, tôi…”
“Phóc cục trưởng Liêu, ông không cần nói nữa, tôi hiểu hết mà.” Mấy năm trước vợ phó cục trưởng Liêu bị bệnh nặng, nghe nói là được quý nhân giúp đỡ mời bác sĩ khoa thần kinh tốt nhất thế giới tới làm phẫu thuật, mới dần dần bình phục. Bây giờ nhìn lại thì quý nhân này hẳn là Âu Thành.
“Được, vậy tôi sẽ không nói gì nữa.” Ở trên bàn ăn, Âu Thành cũng không nói ra yêu cầu ngay trước mặt Trần Dương, chuyện này làm cho sự áy náy của phó cục trưởng Liêu đối với Trần Dương giảm đi rất nhiều, nếu không ông ấy còn không biết bây giờ nên làm cái gì nữa. Lập tức vỗ bả vai Trần Dương, như trút được gánh nặng mà rời đi.
Trần Dương xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Âu Thành đã đứng ở cửa phòng bao, vẻ mặt tươi cười nhìn anh.
“Anh Âu đi một đường vòng lớn như vậy để tìm tôi, không biết là có chuyện gì đây?” Trở lại bên trong phòng bao, Trần Dương hỏi thẳng vào vấn đề.
“Thật ra tôi cũng chẳng phải tìm anh, mà là cô gái ngày hôm đó đã ở chung với anh.” Âu Thành nói.
An Niên? Trần Dương cau mày lại theo bản năng.
“Thật ra thì bởi vì liên quan tới đứa con trai của tôi, tôi có quen với rất nhiều bậc thầy nổi tiếng về siêu hình học ở Trung Quốc. Nhưng ngày hôm đó sau khi tôi gặp cô An Niên xong, tôi đã hỏi qua rất nhiều người, làm thế nào cũng không tra được một chút tin tức nào liên quan tới cô An Niên.”
“Thậm chí cũng không có tin tức đăng ký gì của các anh trên trang web siêu hình học cả, tôi thực sự không còn cách nào khác nên mới quay qua bắt đầu từ chỗ anh Trần đây.” Giọng nói Âu Thành thành khẩn: “Mong rằng anh Trần thay mặt tiến cử.”
“Tại sao tôi phải tiến cử giúp các anh?” Trần Dương hỏi ngược lại.
Âu Thành im lặng trong chốc lát, rồi sau đó đứng lên, cúi người thật thấp với Trần Dương: “Mong anh Trần hỗ trợ, cứu lấy đứa con trai của tôi.”
Hành động này của Âu Thành làm cho Trần Dương có hơi kinh ngạc, hiển nhiên là anh không ngờ với địa vị hiện tại của Âu Thành mà lại dùng thái độ cúi đầu như vậy để cầu xin người khác giúp đỡ. Cho dù có là một trong mười tập đoàn tài chính lớn của Trung Quốc, thì Âu Thành còn là người có tư cách tham gia tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức.
“Anh… đừng làm như vậy.” Trần Dương chờ Âu Thành ngồi dậy rồi mới hỏi: “Khi ở nước F, chúng tôi chủ động hỗ trợ, vì sao anh Âu lại từ chối?”
Nếu như lúc ấy Âu Thành đồng ý thì cũng không cần đi một vòng lớn như vậy quay lại cầu cứu bọn họ.
“Bởi vì… tôi cần thời gian từ biệt với nó.” Âu Thành cười khổ: “Không dối gạt gì anh Trần, lệ quỷ trong miệng các anh, là một đứa con trai khác của tôi, Tiểu Đông.”
Trần Dương nhìn Âu Thành, anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự bi thương sâu nặng trên cơ thể người đàn ông này.
“Tôi sẽ hỏi An Niên giúp anh thử xem.” Có lẽ là vì sự hỗ trợ của tập đoàn Âu thị cho chiến dịch giải cứu ở nước F đã mang lại cho Trần Dương thiện cảm rất lớn, cũng có lẽ là đồng tình với Âu Thành, Trần Dương đồng ý hỏi An Niên giúp anh ấy.
“Cảm ơn.” Âu Thành nói cảm ơn, lời cầu xin của anh ấy nhận được lời hứa hẹn, nhưng Trần Dương cũng không nhìn thấy bao nhiêu sự vui mừng trên mặt anh ấy.
Trần Dương rời đi, Âu Thành cầm lấy rượu trắng trên bàn, tự rót cho mình một ly đầy tràn, sau đó liều mạng đổ vào trong miệng mình.
“Ông chủ, anh đừng uống nữa, cậu chủ nhỏ vẫn còn đang ở phòng bên cạnh đấy.” Quản gia cũng đi tới, cướp lại ly rượu trong tay Âu Thành.
“Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con, tôi có còn là con người không?”
“Ông chủ, anh cũng không muốn mà.” Trong mắt quản gia có nước mắt thoáng qua, đối với quyết định của ông chủ ông ấy cũng đau lòng giống vậy, nhưng làm sao đau lòng bằng ông chủ được chứ.
Bên cạnh phòng bao, một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi đang cho Tiểu Hạ năm tuổi ăn, nhưng điểm kỳ lạ chính là, rõ ràng chỉ có một đứa bé, nhưng dường như bà ấy đang chăm sóc hai đứa bé vậy.
Bên cạnh Tiểu Hạ còn để một bộ bát đũa giống vậy, người phụ nữ trung niên gắp cho Tiểu Hạ cái gì thì cũng sẽ gắp một phần vào bộ bát đũa ở bên cạnh giống như vậy. Múc canh cho Tiểu Hạ, lại lập tức cũng để một bát ở bên cạnh. Vì vậy ăn một bữa cơm, chỗ ngồi bên cạnh đã đầy ắp thức ăn.
“Tiểu Đông, vừa rồi em chạy đi đâu thế?” Tiểu Hạ quay ra chỗ trống bên cạnh mình hỏi.
“Cậu chủ Tiểu Hạ, lau mặt chút đi.” Người phụ nữ trung niên cầm khăn giấy ướt lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của đứa bé trai.
“Bà Triệu, bà hỏi Tiểu Đông xem,em ấy không nói cho cháu biết là vừa rồi em ấy đi đâu, vừa rồi em ấy chạy ra ngoài những mười mấy phút mà.” Tiểu Hạ tố cáo với người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ được gọi là bà Triệu cười: “Quan hệ của cháu và cậu chủ Tiểu Đông rất tốt, nếu như cậu ấy không nói cho cháu biết thì sao lại nói cho bà biết chứ.”
“Cũng đúng.” Tiểu Hạ suy nghĩ một chút thì cảm thấy bà Triệu nói rất đúng, nhưng vẫn rất để ý chuyện Tiểu Đông không nói cho cậu bé biết là mình đã chạy đi đâu, vì vậy quay sang chỗ ghế trống bên cạnh làm bộ như thật cảnh cáo: “Chỉ cho phép lần này thôi, sau này không cho phép em không nói tiếng nào đã chạy đi.”
“Tiểu Hạ, chúng ta không thể mãi mãi ở bên nhau được.” Ở chỗ mà người ngoài không nhìn thấy được, Tiểu Đông ngồi ở trên ghế nhìn Tiểu Hạ rất chăm chú.
“Tại sao vậy, không phải chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh nhau sao?” Tiểu Hạ cả giận nói.
“Dù sao thì, anh phải học được cách độc lập, em sẽ không thể ở bên cạnh anh mãi mãi được.” Tiểu Đông nói.
“Hu hu hu.” Tiểu Hạ giống như bị đả kích trí mạng nào đó vậy, lập tức khóc rống lên, âm thanh vang dội làm Âu Thành ở ngoài cửa còn nghe tiếng.
Âu Thành đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con trai đang nằm trên bàn ăn gào khóc thật lớn, không nhịn được hỏi: “Tại sao con lại khóc?”
“Bố, bố ơi.” Nhìn thấy Âu Thành, Tiểu Hạ khóc nhào vào trong ngực Âu Thành: “Tiểu Đông không cần con, em ấy nói sau này sẽ không ở bên cạnh con nữa.”
“Cái gì?” Cánh tay ôm lấy con trai cứng đờ, Âu Thành nhìn vị trí thuộc về Tiểu Đông, suy đoán có phải là Tiểu Đông đã biết chuyện gì hay không.
“Em dọa anh mà thôi, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn khóc trong ngực bố, xấu hổ chưa.” Tiểu Đông chạy tới kéo tay áo Tiểu Hạ.
“Vậy anh không khóc, sau này em cũng đừng dọa anh nữa.” Tiểu Hạ nghe vậy lập tức không khóc nữa, xoay người lại nói với Tiểu Đông.
Tiểu Đông gật đầu cười.
“Tiểu Đông, con ở chỗ này hả?” Men theo phương hướng Tiểu Hạ nhìn sang, Âu Thành suy đoán vị trí của Tiểu Đông, sau đó đưa một cánh tay khác ra giữ Tiểu Đông lại.
“Tay bố để cao quá rồi, đi xuống chút nữa, như vậy mới ôm được.” Tiểu Hạ thoát khỏi ngực Âu Thành, kéo tay bố, vòng qua ngang hông nhỏ của Tiểu Đông.
“Ôm được chưa?” Âu Thành hỏi.
“Ôm được rồi ạ, bây giờ chúng ta đều ở trong lòng bố rồi.” Tiểu Hạ vui mừng trả lời.
“Được, để bố ôm các con một cái nào.” Âu Thành ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: “Khoảng thời gian này bố nghỉ phép, dẫn các con ra ngoài chơi có được không, các con muốn đi đâu nào?”
“Tốt quá, con muốn đi công viên giải trí.” Tiểu Hạ vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Tiểu Đông thì sao?” Âu Thành nhìn sang hướng tay trái của mình, mặc dù anh ấy không nhìn thấy, nhưng anh ấy biết là Tiểu Đông đang ở đó.
“Bố và Tiểu Hạ đi tới đâu thì con sẽ đi tới đó.” Tiểu Đông trả lời.
“Bố, Tiểu Đông cũng muốn đến công viên giải trí.” Tiểu Hạ vui vẻ tuyên bố.
“Được.” Âu Thành đứng lên, anh ấy vòng tay qua hai đứa nhỏ, một đứa được anh bế lấy, còn một đứa thì xuyên qua cánh tay anh ấy, vẫn đứng trên mặt đất. Tiểu Đông hâm mộ nhìn Tiểu Hạ được bố bế, cậu bé đã lớn như vậy mà cũng chưa từng được bố chân chính bế lần nào.
Trần Dương xuống lầu đón An Niên, hai người cùng trở về, trên đường An Niên nói chuyện mình nhìn thấy bé trai với Trần Dương.
“Em nói là, con lệ quỷ kia chủ động yêu cầu em giết nó?” Trần Dương cau mày nói.
“Chắc là có ý như vậy.” An Niên gật đầu nói: “Cuối cùng nó còn cảm ơn em nữa, đúng là một con lệ quỷ kỳ quái.”
“Lệ khí trên người nó có phải rất nặng không?” Lần trước khi gặp Tiểu Đông, Trần Dương không đeo kính râm, cho nên không nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Đông.
“Rất nặng, cho dù em đã từng nhìn thấy lệ quỷ có lệ khí nằm trong top ba rồi. Nhưng điểm kỳ lạ chính là, mặc dù trên người nó có lệ khí, nhưng lại không có bao nhiêu oán khí, theo lý thuyết thì hai thứ này hẳn phải là một thể mới đúng.” An Niên phiền não nói.
“Loại lệ quỷ này nên xử lý như thế nào?”
“Phải giết chết.” An Niên nói không chút do dự: “Lần trước khi em nhìn thấy nó, phát hiện nó sống nhờ trên người cậu bé kia, nếu như không giết nó thì cậu bé kia sẽ không sống được lâu. Lệ quỷ hại người, căn cứ theo bộ quy định thì phải diệt trừ. Anh Trần Dương, lần sau em gặp được nó thì có thể nuốt trọn nó không?”
“Nuốt?” Trần Dương ngẩn ra.
“Dạ. Lệ khí trên người nó rất nặng, em phải dùng mèo linh nuốt trọn, sau đó mới có thể tiêu hóa hết lệ khí của nó, nếu không lệ khí mà khuếch tán ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng với những người xung quanh.” An Niên giải thích.
“Chắc là… có thể.” Nghĩ tới yêu cầu hôm nay của Âu Thành, Trần Dương trả lời như vậy.
Trần Dương suy đoán không sai, một tuần sau, Trần Dương nhận được điện thoại của Âu Thành, mời bọn họ buổi tối mười giờ đến biệt thự ở thủ đô của anh ấy làm khách.
Trần Dương đến trước năm phút, xe mới tiến vào phạm vi biệt thự, An Niên đã phát hiện ra khác thường: “Có bố trí kết giới.”
“Kết giới gì?” Trần Dương hỏi.
“Kết giới giam cầm hồn ma.” An Niên không thông pháp thuật, nhưng nhìn thấy thứ đồ tương ứng thì có thể phân biệt được chính xác tác dụng của nó: “Hơn nữa linh lực rất mạnh, phải là một thiên sư rất lợi hại.”
Giam cầm hồn ma sao? Trần Dương nhìn về phía biệt thự như có điều suy nghĩ.
Phòng trên tầng hai của biệt thự, bà Triệu bưng hai cốc sữa bò đi vào phòng của cậu chủ nhỏ: “Cậu chủ Tiểu Hạ, cậu chủ Tiểu Đông, uống sữa bò rồi đi ngủ thôi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Hạ ngoan ngoãn bưng một cốc sữa bò trong đó lên, sau đó uống vào trước vẻ mặt phức tạp của bà Triệu: “Cháu uống xong rồi.”
“Cậu Tiểu Hạ thật là ngoan.”
Tiểu Hạ liếm sữa bò bên khóe miệng, nhảy từ trên ghế sô pha xuống: “Vậy cháu đi đánh răng đây.” Nói xong chạy về hướng phòng vệ sinh, chỉ là cậu bé chạy chưa được hai bước thì bỗng nhiên cảm thấy có hơi mệt, sau đó cả người ngã xuống.
Bà Triệu đã có chuẩn bị từ lâu, đón lấy Tiểu Hạ, bỗng chốc hốc mắt đỏ lên: “Rất xin lỗi cậu Tiểu Hạ, rất xin lỗi cậu Tiểu Đông.”
“Bà Triệu đừng khóc.” Thật ra Tiểu Đông đã biết bà Triệu khóc vì chuyện gì, lúc ban ngày, khi đại sư Hải bố trí kết giới ở trong biệt thự cậu bé đã cảm nhận được. Hôm nay, có lẽ chính là ngày mà cậu bé và Tiểu Hạ, bố, ông quản gia phải chia cắt nhau.
“Két.”
Cửa phòng bị mở ra, bóng người của đại sư Hải và Âu Thành xuất hiện ở cửa.
Tâm trạng Âu Thành rất phức tạp, anh ấy nhìn dì Triệu nước mắt rơi đầy mặt ở trong phòng, trong lòng đau giống như bị kim châm vậy, nhưng anh ấy lại không thể càn rỡ khóc lên giống vậy được.
Vẻ mặt đại sư Hải tràn ngập phòng bị, đứa bé trai bên trong căn phòng đang nhìn ông ta chằm chằm, sức mạnh và áp lực trên người cậu bé mơ hồ vượt xa tưởng tượng của ông ta, xem ra sinh khí mà Âu Thành lấy cho Tiểu Đông mấy năm nay còn nhiều hơn tưởng tượng của ông ta. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tiến không thể lùi, đại sư Hải bước về phía trước.
“Đại sư Hải.” Âu Thành ngăn đại sư Hải nói: “Để tôi nói với Tiểu Đông mấy lời đã.”
Nói xong, Âu Thành chuyển sang phương hướng mà đại sư Hải vừa nhìn, anh ấy muốn đi tới, nhưng lại bị đại sư Hải ngăn cản, đại sư Hải lắc đầu với anh ấy. Âu Thành không để tâm, tiếp tục tiến về phía trước.
“Được rồi, nó ở trước mặt anh.” Đại sư Hải lên tiếng nhắc nhở.
Âu Thành dừng bước lại, rồi sau đó ngồi xổm người xuống, tưởng tượng ra Tiểu Đông đang ở trước mặt mình: “Tiểu Đông… bố… bố.”
“Con biết bố muốn làm gì, đã biết từ lâu rồi.” Tiểu Đông không đợi Âu Thành nói xong đã chủ động lên tiếng nói. Nói xong, quay đầu nhìn về phía đại sư Hải đứng một bên, tỏ ý ông ta hỗ trợ truyền đạt.
Đại sư Hải kinh ngạc nhìn Tiểu Đông, rồi sau đó lên tiếng truyền đạt: “Anh Âu, cậu chủ Tiểu Đông nói, cậu ấy biết chúng ta muốn làm gì.”
“Con biết?” Dường như cũng không nằm ngoài suy đoán của Âu Thành: “Gần đây con và Tiểu Hạ cãi nhau, nói sau này để cho nó chơi một mình là bố đã đoán được ngay. Tiểu Đông, rất xin lỗi, bố… bố không có cách nào bảo vệ hai đứa các con, bố… bố chỉ có thể lựa cho Tiểu Hạ.”
Nước mắt của Âu Thành cũng không nhịn được nữa, mỗi một chữ anh ấy nói ra đều tựa như một con dao khoét vào trong tim anh ấy vậy.
“Bố đừng khóc, chúng ta đi ra ngoài đi, không nên để cho Tiểu Hạ nhìn thấy.” Tiểu Đông muốn lấy tay lau sạch nước mắt của bố, nhưng ngón tay lại dễ dàng xuyên qua cơ thể bố.
“Anh Âu, cậu chủ Tiểu Đông nói… bảo chúng ta đi ra ngoài xử lý chuyện này, không nên để cho cậu chủ Tiểu Hạ nhìn thấy.” Đề nghị bố trí kết giới là đại sư Hải nói ra, với kinh nghiệm nhiều năm đối phó với lệ quỷ của ông ta thì trước khi chết tất cả lệ quỷ đều sẽ phản công mãnh liệt. Đại sư Hải sợ có biến, cho nên sáng sớm mấy ngày trước đã bắt đầu vào biệt thự chuẩn bị rồi. Nhưng vào lúc này, ông ta nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Đông, bỗng nhiên có hơi ghét sự chu đáo này của bản thân.
Lúc mấy người họ đi từ trên tầng xuống, An Niên và Trần Dương vừa liếc mắt đã thấy bé trai đi theo bên cạnh Âu Thành. Người khác thì đi cầu thang, còn bé trai thì bay, anh ngẩng đầu, hai mắt mở rất to không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm bên cạnh Âu Thành, giống như một giây kế tiếp sẽ không nhìn thấy nữa vậy.
“An Niên, lệ khí trên người nó không hề nặng mà?” Trần Dương kinh ngạc hỏi, lúc này lệ khí trên người Tiểu Đông còn không bằng cả một con lệ quỷ trăm năm mà anh gặp mấy ngày trước.
“Nó đã che giấu đi rồi.” An Niên giải thích: “Có thể kiềm chế lệ khí của bản thân, chỉ có lệ quỷ rất lợi hại mới có thể kiềm chế lệ khí trên người mình.”
Khi đang nói chuyện, mấy người họ đi xuống, lúc này Tiểu Đông cũng rời tầm mắt khỏi người Âu Thành, nhìn về phía An Niên: “Chị mèo mun, chị tới rồi.”
Tiểu Đông lộ ra nụ cười thật tươi với An Niên, không hề có dáng vẻ thiên địch như khi gặp lệ quỷ. Vào thời khắc này, cuối cùng Trần Dương cũng cảm nhận được điểm kỳ quái mà An Niên nói là cái gì.
“Đại sư Hải, tôi muốn gặp Tiểu Đông một lần, có được không?” Âu Thành bỗng nhiên nói lời cầu xin đại sư Hải.
Tiểu Đông bỗng chốc sửng sốt, cũng có chút mong đợi nhìn đại sư Hải, cậu bé đã lớn như vậy mà bố còn chưa từng nhìn thấy mình. Mặc dù là ngoại hình của cậu bé giống với Tiểu Hạ, nhưng Tiểu Đông vẫn hy vọng bố có thể nhìn thấy mình, nói chuyện với mình.
“Linh lực của tôi đều dùng để bày trận rồi, bây giờ sợ rằng không có dư thừa linh lực để giúp anh mở con mắt âm dương.” Nói xong, đại sư Hải nhìn về phía An Niên bên này.
Âu Thành nhận được nhắc nhở, khẩn cầu nhìn về phía An Niên.
“Cho anh này.” Trần Dương tháo kính râm của mình xuống đưa cho Âu Thành nói: “Dùng cái này có thể nhìn thấy.”
“Cảm ơn.” Âu Thành nóng lòng lấy kính râm đeo lên cho mình, sau đó xoay người, liếc mắt liền nhìn thấy bé trai bị mọi người vây vào giữa. Cậu bé đứng trước người anh ấy, cách anh ấy chỉ một cánh tay.
“Tiểu Đông?” Giọng nói Âu Thành run rẩy, khi Tiểu Đông một tuổi rưỡi anh ấy mới biết sự tồn tại của Tiểu Đông, cho tới bây giờ mới thật sự nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé: “Con gầy hơn Tiểu Hạ một chút.”
“Không phải đâu, bố nhìn lầm rồi.” Linh hồn của cậu bé và Tiểu Hạ cộng sinh, cho nên cậu bé lớn lên dựa theo dáng vẻ của Tiểu Hạ.
“Đây là lần đầu tiên bố nghe thấy con gọi bố là bố.” Âu Thành quỳ xuống đất, đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Đông. Nhưng chức năng của kính râm chỉ có thể cho anh ấy nhìn thấy được Tiểu Đông, nhưng không thể đụng chạm được. Cánh tay xuyên qua linh hồn Tiểu Đông, Âu Thành mờ mịt cứng đờ, ngay sau đó cơ thể run rẩy.
“Bố, đừng khóc.” Tiểu Đông phát hiện bố lại khóc, vội vàng lên tiếng an ủi.
“Rất xin lỗi, Tiểu Đông, thật sự xin lỗi.” Ngoại trừ xin lỗi thì Âu Thành đã không biết nên nói gì nữa rồi.
“Bố đừng khóc, thực ra đều là con không tốt, nếu như không phải ban đầu con không nỡ buông bỏ bố mẹ và Tiểu Hạ, không sống nhờ trên cơ thể Tiểu Hạ thì bố cũng sẽ không đau khổ như vậy.” Tiểu Đông vẫn luôn mang khuôn mặt mỉm cười, giữ bình tĩnh, nhưng vào thời khắc này cuối cùng cũng khóc lên: “Cho nên không phải là bố sai, là Tiểu Đông không tốt, Tiểu Đông quá muốn làm con của bố, cho nên mới làm sai.”
Âu Thành lắc đầu mãnh liệt, giọng nói nghẹn ngào đã nói không ra lời, hết lần này tới lần khác anh ấy muốn ôm thật chặt đứa bé trước mặt, nhưng cánh tay lại từng lần từng lần xuyên qua cơ thể của Tiểu Đông.
Đại sư Hải thở dài không tiếng động, xoay người không đành lòng nhìn.
“Bố, nếu Tiểu Hạ tỉnh lại mà không thấy con sẽ đau khổ. Bố hãy nói cho anh ấy biết, nói là con đi đầu thai rồi.” Biết mình lập tức phải rời đi, Tiểu Đông cũng đã suy nghĩ xong cách an ủi anh mình từ lâu: “Sau đó bố hãy tìm một người mẹ cho chúng con, sinh một cục cưng, nói với Tiểu Hạ, cục cưng này chính là con, như vậy thì anh ấy sẽ không buồn nữa.”
Trần Dương nghe có hơi khó chịu, anh quay đầu nhìn An Niên ở bên cạnh, chỉ thấy An Niên đang sững sờ nhìn hai cha con nhà họ Âu, trên mặt là sự mờ mịt vô cùng.
“Không, không… tôi hối hận rồi.” Dường như cuối cùng Âu Thành cũng lấy lại tinh thần, anh ấy xoay người nói với ba người Trần Dương: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn đưa Tiểu Đông đi. Đại sư Hải, không phải ông nói Tiểu Hạ còn có thể kiên trì được năm năm sao, có thể để cho Tiểu Đông ở lại thêm năm năm nữa không?”
“Nhưng mà…” Đại sư Hải muốn phản bác, nhưng đối diện với Âu Thành hành động giống như điên cuồng thì bỗng nhiên có hơi không nói ra được.
“Anh Trần, tôi hối hận rồi, làm phiền các anh đi ra ngoài đi.” Âu Thành trả kính râm lại cho Trần Dương, rồi lại kích động đẩy Trần Dương: “Quản gia, tiễn khách.”
Trần Dương và An Niên bị quản gia mời ra khỏi biệt thự, nhưng hai người cũng không rời đi. Dựa theo pháp độ của Cửu Bộ, bọn họ có quyền xử lý hồn ma giống như Tiểu Đông, hoàn toàn không cần thông qua sự đồng ý của Âu Thành.
“Anh Trần Dương, ma nhỏ đó hình như cũng không phải rất xấu.” An Niên nói.
“Ừ.”
“Vậy có nuốt trọn nữa không?” An Niên có hơi nghi ngờ, cô luôn cảm thấy, nếu như cô nuốt lấy con ma vừa rồi thì người bên trong biệt thự sẽ rất đau lòng. Chuyện này không giống với những gì bố nuôi nói với cô, bố nuôi đã từng nói, tiêu trừ tà ma là chuyện tốt với tất cả mọi người, là chuyện mừng lớn của tất cả mọi người.
“…” Trong chốc lát Trần Dương cũng không biết trả lời như thế nào.
Đúng lúc đó, một luồng khói đen bỗng nhiên bay ra từ bên trong biệt thự hạ xuống trước mặt hai người, hóa thành hình dáng của một bé trai năm tuổi.
“Chị mèo mun.” Tiểu Đông đứng ở trước người An Niên.
“Em ra đây làm gì?” An Niên không hiểu nói.
“Em đã tạm biệt với bố xong rồi, bây giờ chị có thể ăn em.” Tiểu Đông nói.



