Thị Thư vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ sau vài hơi thở đã di chuyển đến trước mặt Vương ma ma, nâng cánh tay của bà.
“Ma ma, nô tỳ đỡ ngài đi ra ngoài!”
Hai người bước về phía cửa phòng, lúc đi qua giường, ngón tay của Thị Thư khẽ động, khiến Hầu Kỳ đang ghé vào giường ngủ gật hoàn toàn ngủ say.
Đến khi hai người ra khỏi cửa phòng, Lý Tông Diệp ở trên giường vẫn không đứng dậy.
Giờ này khắc này, hắn chỉ cảm thấy cả người ngập trong hương thơm, dường như bệnh vô giác trên người hắn đã được giải.
Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, mỗi ngày ăn bất cứ đồ ăn gì đều như nhai sáp, không nếm được hương vị nào.
Tình hình như vậy đã giằng co vài tháng, mỗi ngày trôi qua càng chuyển biến xấu.
Nhưng không ngờ, hắn chỉ cần tiếp xúc với nàng thì dường như tất cả giác quan đều khôi phục bình thường
Hắn của lúc này cảm nhận được sự mềm mại trên môi, ngập tràn trong hương thơm, một mùi hương ngào ngạt của nữ tử quấn quanh chóp mũi.
Người trong ngực đã sớm hóa thành một vũng nước, cả người mềm mại không xương, một bàn tay nhỏ bám vào quần áo của hắn, nàng căng thẳng đến nỗi quên mất cả hô hấp.
Hóa ra Tô Thiển Ly đã tỉnh, vì thẹn thùng nên hai mắt luôn nhắm nghiền, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lý Tông Diệp cảm thấy buồn cười, một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng ôm cả người Tô Thiển Ly vào lòng, để người ngồi trên đầu gối của mình.
Trong lòng Tô Thiển Ly đầy sợ hãi, nàng lập tức mở mắt, vội vàng đẩy Lý Tông Diệp ra.
Nàng làm gì còn sức lực, bàn tay trắng nõn đẩy người Lý Tông Diệp như mèo con gãi ngứa vào lòng bàn tay. Cơ thể Lý Tông Diệp cứng đờ, lập tức tăng thêm lực đạo, hơi thở có chút hỗn loạn.
Tô Thiển Ly đã sống qua một đời, đương nhiên hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
Nàng vội vàng giãy giụa nghiêng đầu sang một bên, ngập ngừng lên tiếng: “Điện hạ, đau…”
Ý thức của Lý Tông Diệp bị giọng nói khàn khàn kéo về, trong lòng rùng mình một cái, vận công áp chế xúc động xuống đáy lòng.
Hắn vươn tay ra, ôm chặt nàng vào trong ngực, một hồi lâu sau vẫn không muốn buông ra.
Nàng bị hắn giam ở trong ngực, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lúc trước, nàng loáng thoáng phát hiện ra Lý Tông Diệp có chút khác thường khi đối xử với mình.
Lúc ấy, nàng còn an ủi bản thân đó chỉ là mối tình đầu, nên hắn có sự tò mò với người khác phái cũng bình thường thôi.
Nàng tin rằng theo thời gian, sự tò mò kia sẽ phai nhạt.
Giữa bọn họ sẽ không còn khả năng nào nữa!
Điều khiến nàng không thể tưởng tượng được chính là Lý Tông Diệp lại động tình với mình từ lúc nào không hay.
Cái kiểu rung động và dục vọng chiếm hữu này không khác những gì nàng dành cho Lý Kha Linh ở kiếp trước.
Càng đáng sợ hơn chính là trong lòng nàng còn có chút vui mừng, không chán ghét hay bài xích phần tình cảm này.
Phát hiện ra điểm này, ngay cả Tô Thiển Ly cũng sợ hãi đến mức giật mình!
Một đời này, số phận đã định nàng phải gánh vác thù hận, lẻ loi một mình.
Làm sao có thể liên lụy đến hắn?
“Vì sao không cho Thị Thư đến Vương phủ tìm ta?”
Giọng nói của Lý Tông Diệp đột nhiên vang lên sau lưng Tô Thiển Ly.
Sau một hồi lâu Tô Thiển Ly mới lấy lại tinh thần, nàng nói với giọng khàn khàn: “Đây chỉ là việc nhỏ, Thiển Ly vẫn đối phó được…”
Lý Tông Diệp bỗng vặn người Tô Thiển Ly quay lại, nhìn cánh tay của Tô Thiển Ly, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ tức giận: “Việc nhỏ? Đối phó được mà còn bị thương?”
Đương nhiên thị lực của Tô Thiển Ly không tốt bằng hắn nên không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn. Nhưng thông qua giọng nói, nàng có thể phán đoán được tâm trạng của hắn vào lúc này đang không tốt.
Nàng cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Điện hạ yên tâm, nhìn thì nguy hiểm đáng sợ nhưng thật ra miệng vết thương rất cạn. Ngài xem, không đau một chút nào!”
Tô Thiển Ly vừa nâng cánh tay đã cảm thấy đau đến mức phải hít một hơi lạnh, cái trán cũng ứa ra mồ hôi lạnh.
Sợ Lý Tông Diệp nổi nóng, nàng nhanh chóng đổi chủ đề: “Thị Họa đâu, có tốt hơn chút nào chưa?”
Lý Tông Diệp lạnh nhạt đáp “ừm” một tiếng, cố nén lửa giận trong lòng, đỡ nàng nằm xuống lần nữa.
Hắn cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh, duỗi tay ra ôm cả người Tô Thiển Ly vào trong ngực.
“Điện hạ, chút nữa Vương ma ma sẽ vào, còn có Hầu Kỳ…”
“Nếu chuyện nhỏ thế này mà Thị Thư không xử lý được thì giữ nàng ta lại có ích gì!” Lý Tông Diệp cắt ngang lời Tô Thiển Ly.
Tay trái của hắn đỡ lấy cánh tay bị thương của nàng, Tô Thiển Ly cảm nhận được có dòng nước ấm chảy qua tay, miệng vết thương đang nóng bỏng cũng lập tức giảm bớt.
Đôi mày đang nhăn từ từ buông lỏng, phần lưng căng cứng cũng dần thả lỏng.
Lúc này nàng đang gối trên cánh tay của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực và cảm nhận hơi thở mát lạnh của hắn. Cũng vì vậy mà cả người thả lỏng hơn không ít. Cộng thêm tác dụng của thuốc, chỉ trong chốc lát nàng lại ngủ say.
Một giấc ngủ ngon.
Đến lúc Tô Thiển Ly tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người sảng khoái, tia nắng ban mai xuyên qua hiên cửa sổ chiếu vào hoa sơn chi trong phòng khiến bông hoa thêm rực rỡ và lấp lánh.
Nàng quay sang nhìn bên cạnh theo bản năng, bên cạnh đã sớm rỗng tuếch, đâu còn bóng dáng của Lý Tông Diệp.
Nàng cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ ra hắn đã rời khỏi phòng từ lúc nào.
Lúc này, Vương ma ma đi đến, Hầu Kỳ và Thị Thư theo sau.
Thấy Tô Thiển Ly tỉnh lại, tinh thần dồi dào, trên mặt Vương ma ma lập tức xuất hiện vẻ vui mừng. Bà hỏi Tô Thiển Ly muốn ăn chút gì không, sau đó xoay người dặn dò nha hoàn đi chuẩn bị.
Hầu Kỳ bị gạt sang một bên, trong mắt đầy tủi thân.
Vương ma ma trừng mắt liếc nàng một cái, nhịn không được quở trách vài câu:
“Tối hôm qua tiểu thư sốt cao, miệng vết thương vẫn chưa lành. Ngươi thì hay rồi, ngủ say như chết, sáng nay mới tỉnh lại. Ngươi nói thử xem, đây là dáng vẻ nên có khi hầu hạ tiểu thư à?”
Cặp mắt Hầu Kỳ lập tức đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ vô tội: “Vốn dĩ nô tỳ chỉ ngủ gật một chút, nhưng không ngờ lại ngủ say như vậy…”
Tô Thiển Ly nhìn thoáng qua Thị Thư, chỉ thấy Thị Thư nhìn Hầu Kỳ bằng ánh mắt đầy áy náy, nàng lập tức hiểu rõ.
Tô Thiển Ly ho nhẹ một tiếng, khàn giọng hòa giải:
“Mọi người lo lắng cho ta suốt mấy ngày rồi, là con người thì đều biết mệt, ma ma đừng trách nàng ấy nữa.”
Nàng lại nhìn Hầu Kỳ rồi dặn dò: “Mau, đừng đứng sững ở đó nữa, pha cho tiểu thư của ngươi ly trà!”
Hầu Kỳ đáp một tiếng, vui mừng chạy ra phòng ngoài.
Vương ma ma lấy một cái gối từ trong tủ ra, nâng Tô Thiển Ly dậy, để nàng ngồi tựa lưng vào gối rồi nhận khăn do nha hoàn đưa đến, bà tự mình rửa mặt giúp Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly không đành lòng, khuyên nhủ: “Ma ma, chuyện nhỏ này để bọn họ làm là được rồi!”
Vương ma ma thở dài: “Lần này tiểu thư dọa ma ma mất nửa cái mạng rồi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, lão nô biết giải thích với phu nhân thế nào đây…”
Bà bỗng nhớ đến chuyện gì, nhìn lướt qua khoảng sân trước cửa sổ rồi đè thấp giọng nói:
“Vừa rồi nhận được tin tức từ Tùng Hạc Đường, hôm nay lão phu nhân có thể xuống giường rồi, còn hỏi tiểu thư, nhưng không ai nói cho lão phu nhân việc tiểu thư bị thương!”
“Tốt quá, rốt cuộc tổ mẫu cũng tốt hơn! Ôi, bà đã lớn tuổi, sau trận này e rằng bà khó mà khôi phục lại như trước kia!”
Vương ma ma nhìn Tô Thiển Ly, muốn nói lại thôi.
Trong lòng bà có suy nghĩ thế này: Đáng lẽ Tô Thiển Ly nên nghĩ cách để lão phu nhân biết đứa cháu gái mà bà yêu thương bị nhốt ở từ đường, còn bị thương, như thế nào lão phu nhân cũng sẽ xả giận thay Tô Thiển Ly.
Làm gì có chuyện giống như bây giờ, nàng đã bị oan, cuối cùng còn bị thương, từ trên xuống dưới trong phủ đều giả câm giả điếc, không hé một lời.
Thật ức hiếp người quá đáng!
Tô Thiển Ly đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Vương ma ma, bà đều nghĩ cho mình.
Nhưng nàng cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tô Thiển Ly không để tâm lắm việc cuối cùng mình thua thiệt, hay người khác chiếm được lợi.
Vì dù sao nàng cũng đã đạt được mục đích, trong lòng Tô lão thái gia đã có một cán cân, từ nay về sau, xem như nàng đã đứng vững gót chân ở Tô phủ rồi!



 
            