Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 67: Hắn ta bị đánh

Chương 67: Hắn ta bị đánh

2:31 chiều – 24/09/2025

Từ đầu đến cuối Tô Thiển Ly cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hôm nay Văn Huyền có chút kỳ lạ.
Ở chỗ nào cũng giúp nàng, khiến người khác không nhịn được mà nghi ngờ hắn có ý đồ gì khác.
Thân thế của Văn Huyền do Tô Thiển Ly vạch trần, hắn không hận nàng mới là lạ!
Ánh mắt Tô Thiển Ly rời khỏi người Văn Huyền nhìn về Thủy Nguyệt Các ở nơi xa, trong con ngươi như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Hôm nay trước khi ra cửa, nàng còn cố ý mang theo chiếc khăn vuông màu đỏ.
Đó là bởi vì nàng biết Tô Thiển Ngọc thích y phục màu trắng, còn Tô Thiển Nguyệt lại thích màu nâu. Còn khăn màu đỏ vừa hợp màu trắng vừa hợp màu nâu.
Nhưng nó lại không hợp với màu hồng đào vì khiến làn da có vẻ ngăm đen, trông không có tinh thần.
Từ khi đến đây, nàng vẫn luôn giấu chiếc khăn này trong tay áo, chưa từng lấy ra.
Kiếp trước, nàng bị bệnh nặng một trận nên không tham gia sinh nhật của Tô Lạc Tích, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì.
Để phòng bất trắc, nàng mới chuẩn bị cái khăn này.
Nếu không có người nổi ý xấu thì tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng một khi có người có tâm tư bất chính, vậy đừng trách nàng!
Nàng cũng có cách tự chứng minh mình trong sạch!
Chỉ là không ngờ trong yến hội hôm nay, Văn Huyền, Lý Vũ Hi, Vệ Tư Mạt và Tô Lạc Tích đều giúp đỡ nàng dù trong tối hay ngoài sáng, khiến nàng thấy rất bất ngờ…
Lúc chạng vạng, khách nhân lần lượt rời phủ.
Vì chuyện tặng lễ nên tâm trạng của Hạ Vãn Tình không tốt, Tô Thiển Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh, vì vậy chuyện tiễn khách nữ giao lại cho Tô Thiển Ly và Tô Thiển Cửu.
Tô Thiển Ly đi cùng Vệ Tư Mạt đến cửa phủ thì thấy Tô Lạc Tích đang cáo biệt bạn bè.
Tô Lạc Tích hơi nghiêng người, liếc nhìn bóng hình xinh đẹp đang đi đến, trong lòng giật mình, tiễn bạn cũ đôi câu rồi xoay người đến đón.
“Cảm ơn Vệ đại tiểu thư hôm nay đã đến, không biết khi nào Tế Tửu đại nhân rảnh, tại hạ muốn mang lễ đến cửa cảm tạ!”
Tô Thiển Ly tỏ vẻ không quan tâm, cố nén cười, nghĩ thầm:
Đại ca ca, người qua đường cũng biết tâm tư của ngươi! Vệ tỷ tỷ đưa ngươi đại lễ, không phải ngươi cảm ơn đương sự là xong rồi ư, cần gì phải đến cảm tạ Tế Tửu đại nhân?
Vệ Tư Mạt lập tức hiểu ý, hai má ửng đỏ, dịu dàng lên tiếng: “Vào kỳ nghỉ mỗi tháng cha ta đều ở trong phủ!”
“Được, cảm ơn Vệ đại tiểu thư!”
Tô Lạc Tích khom người vái chào, xoay người nhìn Tô Thiển Ly đang đứng cạnh đó, ý bảo nàng đi tiễn Vệ Tư Mạt.
Tô Thiển Ly liếc nhìn huynh trưởng nhà mình bằng ánh mắt đầy ý vị. Nàng tiến lên vài bước, khoác cánh tay Vệ Tư Mạt rồi thân mật nói: “Vệ tỷ tỷ, ta tiễn ngươi!”
Tô Thiển Ly vừa mới đỡ Vệ Tư Mạt lên xe đã thấy một bóng dáng chạy vội đến.
“Vệ đại tiểu thư khoan đi đã!”
Vệ Tư Mạt xốc màn xe lên thì thấy Tô Lạc Tích đang thở phì phì ở trước mặt, trong lòng mềm nhũn: “Tô công tử bận cả ngày rồi, mau về đi!”
Lúc này sau lưng Vệ Tư Mạt là nắng chiều, sợi tóc nhuộm bóng vàng, đẹp dịu dàng không nói nên lời.
Dường như gió xuân lướt nhẹ qua tóc, nước chảy qua lòng bàn tay, cả thể xác và tinh thần của Tô Lạc Tích đều sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Vốn dĩ hắn chạy ra vì muốn nói một câu “Tạm biệt!”, ra khỏi miệng lại biến thành: “Trời quá muộn rồi, Tứ muội muội sợ Vệ đại tiểu thư hồi phủ một mình không an toàn nên cố ý gọi tại hạ ra tiễn Vệ đại tiểu thư một đoạn!”
“Hả?” Vẻ mặt Tô Thiển Ly đầy mờ mịt.
Nàng nhìn dáng vẻ ngây ngô của huynh trưởng mới biết yêu trước mắt, không nhịn được mà muốn trêu đùa.
Tô Lạc Tích xoay người nhìn Tô Thiển Ly trước mặt, trong mắt đầy vẻ thỉnh cầu: “Tứ muội muội, có phải không?”
Tô Lạc Tích của lúc này suýt nữa đã khom người chắp tay thi lễ với người muội muội này rồi!
Tô Thiển Ly không thèm trêu chọc người ta nữa, nàng nhìn Vệ Tư Mạt, trịnh trọng nói:
“À… Ừm, đúng là như thế. Ta cố ý cho người gọi đại ca ca đến, trời cũng không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi!”
“Ồ… Được.”
Nỗi lòng đầy bất an của Vệ Tư Mạt vào lúc này chỉ còn lại niềm tán thưởng.
Mọi người cùng nhất trí xem nhẹ ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu…
Tô Thiển Ly và Tô Lạc Tích đưa Vệ Tư Mạt về đến phủ rồi vòng về.
Đợi đến lúc Tô Thiển Ly về tới Ngọc Ly Các đã là giờ tý nửa đêm.
Đầu nàng vừa đặt xuống gối đã ngủ ngay, mãi đến tận sáng hôm sau, từng tiếng bước chân dồn dập mới làm nàng tỉnh giấc.
Người tiến vào phòng ngủ chính là Vương ma ma, bà lay Tô Thiển Ly đang ngủ trên giường tỉnh dậy, trong mắt đầy vẻ nôn nóng.
“Tiểu thư, tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Làm sao vậy?”
Tô Thiển Ly trở mình, lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Một câu của Vương ma ma khiến Tô Thiển Ly hoảng sợ đến nỗi cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Phùng thế tử bị người ta đánh!”
Tô Thiển Ly nửa nằm nửa ngồi trên giường, khuôn mặt cứng lại: “Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão nô không biết, Vương chưởng quầy cho người truyền tin tức, lão nô lệnh cho Li Nhi hỏi thăm một phen, Tùng Hạc Đường cũng đã nhận được tin tức. Hôm nay lão thái gia không thượng triều, ngài đã gọi ba vị lão gia đến Đốc Tư Đường, đại thiếu gia cũng bị gọi đi!”
Tô Thiển Ly không khó đoán được hành động này của Tô lão thái gia mang mục đích gì, ông chỉ muốn hỏi tình hình hôm qua một chút rồi chỉnh đốn mọi người một trận, sau đó lệnh cho mấy nhi tử mang lễ đến Vệ Quốc Công phủ an ủi.
Nếu như bỏ qua mối quan hệ với nữ nhi của mình, thì dù gì bọn họ cũng là Thượng Thư phủ và Vệ Quốc Công phủ, đây là quốc sự, là chuyện lớn.
Ông muốn thừa lúc trước khi cái nút thắt này trở thành cái nút thắt chết thì phải xoa dịu một chút, nghĩ cách tháo bỏ mới được.
Hiện tại, Tô lão thái gia rất hận người đã ra tay.
Phùng Kinh Mặc kia sớm không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, mà lại bị người ta chặn ở Hồng quán đúng vào lúc hồi phủ hôm đến nhà ngoại tổ.
Hắn bị một đám hắc y nhân kéo ra khỏi giường lúc đang ngủ với kỹ nữ, hành hung một trận.
Khi Vệ Quốc Công phủ tìm được, Phùng Kinh Mặc đã hôn mê, người trần như nhộng nằm dưới đất, hạ thể bị thương rất nặng.
Vệ Quốc Công run rẩy vào cung, xin chỉ để ngự y xuất cung xem bệnh cho Phùng Kinh Mặc.
Đến nay đã đổi bảy tám tên ngự y mà Phùng Kinh Mặc vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không hề có chuyển biến tốt.
Tô Tiến Dĩnh kêu la khóc lóc, ngất lên ngất xuống rất nhiều lần.
Mãi đến giữa trưa, Hầu Kỳ mới từ ngoài về, báo chi tiết những chuyện mình nghe được với Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly ngồi trong Liên Y Đình, nhìn lá cây kết hương dài bằng bàn tay trước mặt. Dù gió thổi hay bệnh tật, nó vẫn không bị sứt mẻ chút nào.
Xem ra Vệ Quốc Công phủ sẽ hận nàng đến cùng!
Khi nàng nghĩ đến Tô lão phu nhân, trong lòng vô cùng đau xót. Lúc này chắc tổ mẫu là người đau lòng nhất.
Điều khiến nàng bất ngờ chính là hôm qua tổ mẫu lại chặn Phùng Kinh Mặc ở ngoài Tùng Hạc Đường.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Không ngờ trong lòng tổ mẫu nàng lại quan trọng như vậy!
Vì tổ mẫu, nàng phải nhanh chóng trưởng thành, không thể để bà hao tâm tổn sức vì mình nữa.
Đột nhiên, Vương ma ma vội vã đi vào, vẻ mặt nặng nề nhìn Tô Thiển Ly.
Trong lòng Tô Thiển Ly thầm rùng mình, nàng có một dự cảm không tốt.
“Nói đi, ma ma, chuyện gì vậy? Không cần sợ!”
“Tiểu thư, ngươi đừng sợ…”
Vương ma ma nhìn Tô Thiển Ly, nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Hầu Kỳ ở bên cạnh gấp đến mức trực tiếp dậm chân: “Ma ma, ngươi nói đi mà!”
“Tiểu thư, người của Vệ Quốc Công phủ… Đến… Đến đây… Muốn bắt tiểu thư giao cho quan!”
“Cái gì? Cũng đâu phải tiểu thế tử của Vệ Quốc Công phủ chết rồi, bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta như vậy…”
Vương ma ma bưng kín miệng Hầu Kỳ. Bà nhìn xung quanh, sợ tai vách mạch rừng.
“Tiểu thư, nhân lúc lão phu nhân ngăn cản bọn họ, ngươi tranh thủ trốn đi!”
“Trốn? Muốn trốn đi đâu!”
Một tiếng quát lạnh lẽo chợt vang lên, chỉ thấy hai mắt Tô Tiến Dĩnh đỏ đậm, đang đứng ở cửa viện.