Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 66: Đánh chó mù đường

Chương 66: Đánh chó mù đường

2:31 chiều – 24/09/2025

Văn Huyền gật đầu: “Lần thứ hai gặp mặt là lúc Tô tứ tiểu thư tặng lễ vật cho Tô huynh, nàng lại mặc y phục gì, có cầm khăn không?”
Vệ Tư Mạt lắc đầu, đang muốn mở miệng thì Tô Lạc Tích đã lên tiếng:
“Tứ muội muội vẫn mặc y phục màu trắng hồng kia, trong tay cầm hộp gấm, không cầm cả quạt tròn!”
Văn Huyền gật đầu: “Đúng vậy, nàng đưa lễ xong, lúc xoay người đi ra với Vệ đại tiểu thư, trong tay cũng không có khăn. Ta nhớ rõ lúc ấy nàng bưng hộp gấm bằng gỗ, vết đỏ in lên lòng bàn tay còn thấy rõ ràng!”
Văn Huyền nhìn Phùng Kinh Mặc rồi tiếp tục nói:
“Lần thứ ba gặp mặt chính là hiện tại, trước mắt bao người. Phùng thế tử nói xem, Tô tứ tiểu thư cưỡng ép nhét khăn cho ngươi như thế nào?”
Phùng Kinh Mặc hừ lạnh ra tiếng: “Đúng là trước mặt thì chỉ gặp ba lần, nhưng chẳng lẽ không thể gặp mặt sau lưng ư?”
Một nữ tử áo đỏ tiếp lời:
“Từ đầu đến cuối Tô tứ tiểu thư đều ở cạnh chúng ta chưa từng rời đi. Đúng rồi, có rời đi lúc quần áo bị ướt, nhưng đi với Tô tam tiểu thư!”
Nữ tử áo đỏ chỉ về Tô Thiển Nguyệt đang đứng ở một bên.
Tô Thiển Nguyệt chợt giật mình, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn dịu dàng nói:
“Đúng vậy, ta đi cùng Tứ muội muội đến viện của ta, nhưng trên đường đi Tứ muội muội muốn đến tịnh phòng nên có tránh ra một lúc…”
“Tam tiểu thư, không phải Tứ tiểu thư, mà là ngươi đấy!” Văn Huyền lập tức cắt ngang lời nói của nàng.
Tô Thiển Nguyệt vừa nghe thấy thế lập tức mở to hai mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Sao hắn có thể…
Văn Huyền không nhìn vẻ mặt của nàng, vẫn nói tiếp:
“Vừa rồi tại hạ nhìn thấy bóng dáng của ngươi và Phùng thế tử ở sau núi giả! Ngươi nghe thấy tiếng động thì vội vàng rời đi. Bởi vì đi vội quá, dẫm phải rêu xanh nên bị trượt chân. Ta nghĩ lúc ấy trong lòng Tô tam tiểu thư có chuyện, nhất định không chú ý đến việc thay quần áo…”
Văn Huyền vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà nhìn váy của Tô Thiển Nguyệt.
Chỉ thấy nàng còn mặc bộ y phục màu đỏ lúc ban đầu, làn váy có dính chút vết bẩn, chỗ mũi giày cũng như vậy.
Vì màu sắc của váy hơi tối nên vết bẩn không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra ngay.
Mọi người nhìn Tô Thiển Nguyệt trước mắt, lập tức ngửi ra mùi vị của âm mưu.
Lúc này Tô Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Văn Huyền, hai mắt đỏ bừng, vội giải thích:
“Văn công tử, ta lặp lại lần nữa. Ta không làm, ta không hại Tứ muội muội!”
Trong mắt mọi người đều là sự khinh thường, nào có ai chịu nghe nàng giải thích nửa câu.
Nàng vội vàng quay người sang chỗ Tô Thiển Ngọc ở bên cạnh, túm chặt tay Tô Thiển Ngọc, vô cùng nôn nóng: “Đại tỷ tỷ, ta không làm, ta thật sự không làm, ngươi phải tin tưởng ta!”
Tô Thiển Ngọc mặc kệ nàng lôi kéo tay mình, không lên tiếng nói gì cả.
Đột nhiên, một nữ tử cất cao giọng nói:
“Tô tứ tiểu thư là đích tiểu thư, kiểu y phục phối với loại khăn gì, tất nhiên nhìn sẽ rõ. Rõ ràng khăn trong tay Phùng thế tử không hề khớp với hai bộ y phục trước và sau của nàng, ngược lại rất xứng với váy trên người Tô tam tiểu thư…”
Mọi người nghe xong lập tức hiểu ra, vẻ mặt nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt càng thêm khinh thường.
Một tiểu thư thứ xuất đã tổn hại lễ giáo, còn dám vu hãm sự trong sạch của đích tiểu thư trước mặt mọi người, lá gan thật sự rất lớn!
“Thật ra, theo bổn vương thấy có lẽ Tô tam tiểu thư chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi!”
Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi đột nhiên lên tiếng, khiến ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn nhìn qua đó.
Chỉ thấy hắn liếc Phùng Kinh Mặc một cái rồi lạnh nhạt nói:
“Mọi người đừng quên, án mạng ở tiệm sách Vạn Quyển vào lúc trước, Vệ Quốc Công phủ không tự chứng minh được sự trong sạch mà đến chất vấn Tô tứ tiểu thư chưa xuất giá trước mặt công chúng, vô cùng nhục nhã. May mà tâm trí của Tô tứ tiểu thư kiên cường, nên bây giờ vẫn còn hoàn hảo đứng ở đây. Nếu chuyện này đặt trên người nữ tử nhà khác, nói không chừng người ta đã sớm tự sát rồi! Nhưng Vệ Quốc Công phủ khinh người quá đáng, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ bọn họ đã tự coi mình cao quá rồi. Nghĩ rằng tiểu thư toàn Trường An thành đều nhìn chằm chằm vị trí tiểu thế tử phu nhân à!”
“Buồn cười thật đấy, thư pháp của Tô tứ tiểu thư lợi hại, trù nghệ cao siêu, ngay cả Tần vương phủ cũng phải đưa thiếp mời trước ba ngày mới mời được Tô tứ tiểu thư. Chẳng lẽ nói mặt mũi của tiểu thế tử Vệ Quốc Công phủ còn lớn hơn mặt mũi của Tần vương?”
Nói xong lời này, vẻ mặt của Lý Vũ Hi đầy giận dữ, giống như sắp bùng nổ.
Phùng Kinh Mặc vừa nghe thấy thế vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng hành lễ với Lý Vũ Hi: “Ngũ điện hạ, ngài hiểu sai về tại hạ rồi. Tại hạ không dám đánh đồng với Tần vương điện hạ…”
“Ngươi không dám? Không phải ngươi đang làm đây ư! Khách quý của Tần vương phủ lại bị ngươi bôi nhọ, còn dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngay cả bổn vương cũng cảm thấy khinh thường!”
Không đợi Phùng Kinh Mặc nói chuyện, Lý Vũ Hi đã quay người về chỗ Tô Lạc Tích, lạnh mặt nói:
“Bổn vương đi đây, tức đến no rồi. Lần sau mời khách nhớ đuổi mấy thứ hạ lưu này ra ngoài trước!”
Nói xong, Lý Vũ Hi trừng mắt nhìn Phùng Kinh Mặc, vái chào Tô lão tiên sinh rồi nghênh ngang rời đi.
Phùng Kinh Mặc vẫn giữ nguyên tư thế đứng ở đó cho đến lúc bóng dáng Lý Vũ Hi biến mất, trên mặt hắn vừa xanh vừa đỏ lại còn trắng bệch. Vẻ xấu hổ, giận dữ, không cam lòng, sợ hãi, tất cả đều có, thật sự rất xuất sắc!
Khỏi phải nói trong lòng Tô Lạc Tích vui vẻ như thế nào!
Từ nhỏ Phùng Kinh Mặc đã được cô mẫu nuông chiều, ngang ngược hống hách, vô pháp vô thiên, nhiều lần nói năng lỗ mãng, hắn đã không ưa.
Tổ phụ đã nói cho hắn biết rõ chân tướng vụ án mạng ở tiệm sách Vạn Quyển.
Vệ Quốc Công phủ dính líu đến Tần vương phủ, khiến thiên tử không vui nên khai đao với Phùng Kinh Mặc, lấy chuyện này ra cảnh cáo Vệ Quốc Công phủ.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ trải qua chuyện này, Phùng Kinh Mặc sẽ bớt phóng túng một chút, nhưng không ngờ hắn ta làm loạn đến cả Tô phủ.
Còn khiến Tô phủ trở thành trò cười trong đám thế gia, sao Tô Lạc Tích nuốt trôi cơn tức này!
Còn may, có Ngũ điện hạ nói ra sự phẫn nộ này thay hắn!
Tô Lạc Tích nhìn thoáng qua Phùng Kinh Mặc, xoay người dặn dò quản gia Tô Toàn: “Không phải ngươi nói tổ mẫu cho ngươi đến gọi biểu đệ ư? Đưa đến chỗ tổ mẫu đi!”
Tô Toàn lập tức hiểu ý, vội vàng khom người mời Phùng Kinh Mặc ra khỏi sân.
Tô Lạc Tích liếc nhìn Tô Thiển Nguyệt, lạnh lùng nói:
“Tam muội muội, thân thể của Triệu di nương vẫn chưa khỏe hẳn, ngươi nên yên tĩnh ở trong phòng hầu bệnh thân mẫu cho thỏa đáng!”
Ngay sau đó, hai bà tử cao lớn thô kệch kẹp một phải một trái nâng Tô Thiển Nguyệt dậy, trực tiếp mời nàng ra khỏi vườn.
Tô lão tiên sinh nhìn Tô Lạc Tích còn nhỏ tuổi mà không nóng không vội, chỉ với dăm ba câu đã xử lý người xong xuôi, rất có phong phạm của Tô Chiêm khi còn trẻ.
Ông rất vừa lòng, liếc nhìn Tô Thiển Ly, sau đó mới quay về Vô Nhai học đường.
Tô lão tiên sinh vừa đi thì Tô Toàn lại vào vườn.
Tô Lạc Tích thấy ông khiến hắn vô cùng thắc mắc: “Không phải dặn ngươi đưa Phùng biểu đệ đến chỗ tổ mẫu ư, sao lại về đây?”
“Khởi bẩm đại công tử, lão nô đã đưa biểu thiếu gia đến đấy!”
“Sau đó thì sao?” Vẻ mặt Tô Lạc Tích đầy khó hiểu.
“Lão phu nhân không gặp hắn, biểu thiếu gia tức giận đã xuất phủ trước rồi!”
Tô Lạc Tích gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tay hắn nhấc lên, mời mọi người nếm thử trà hạ nhân mới pha.
Ánh mắt của Tô Lạc Tích dừng lại trên mặt Văn Huyền ở đối diện.
Chỉ thấy vẻ mặt Văn Huyền vẫn thong dong, dáng vẻ tuấn tú, thỉnh thoảng ánh mắt lại lơ đãng nhìn Tô Thiển Ly cách đó mấy bước.
Tô Lạc Tích đánh giá hắn, trong mắt chứa đầy ý nghĩ sâu xa.
Từ lúc vào cửa phủ đến nay, Tứ muội muội mặc gì, trong tay cầm gì, ngay cả cầm hộp gấm khiến trên tay bị in vết đỏ mà Văn Huyền cũng thấy rõ ràng.
Bảo rằng Văn Huyền không có ý gì với Tứ muội muội, hắn nhất định sẽ không tin.
Văn Huyền muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn gia thế có gia thế, muốn dáng vẻ có dáng vẻ.
Tứ muội muội gả cho hắn, người làm huynh trưởng như Tô Lạc Tích cũng thấy vui mừng thay.
Chỉ là, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền điên cuồng rằng Văn Huyền không phải do phu nhân Điền thị của Trung Dũng Hầu sinh ra.
Nghe nói Trung Dũng Hầu Văn Nhai bệnh nặng một trận, còn đưa Điền thị đến biệt trang.
Một loạt hành động của Trung Dũng Hầu phủ khiến người ta không khỏi nghi ngờ về độ thật giả của tin tức này.
Trong thời điểm như vậy thì chuyện của muội muội và Văn thế tử còn phải chờ bàn bạc lại!