Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 39: Ngọc bội hoa văn hình cá

Chương 39: Ngọc bội hoa văn hình cá

4:18 chiều – 23/09/2025

Tin tức này vừa truyền ra giống như một viên đá ném vào đầm nước sâu ở kinh thành, lập tức phá vỡ vẻ yên tĩnh của ngày xưa.
Người đầu tiên phản ứng là Tứ điện hạ Lý Kha Linh.
Ngày hôm sau nghỉ lễ tắm gội, mới sáng sớm Lý Kha Linh đã rủ Lý Vũ Hi và một nam tử xa lạ đến Tô phủ.
Tô lão thái gia Tô Chiêm dẫn con cháu Tô phủ ra nghênh đón hai vị điện hạ đến chính sảnh.
Sau khi uống trà, Lý Kha Linh cười nói:
“Tô thượng thư cứ bận việc của mình, hôm nay bổn vương và hoàng đệ đến đây tìm Lạc Tích ôn chuyện, không có việc gì quan trọng cả!”
Tô Chiêm cười gật đầu, phân phó Tô Lạc Tích chiêu đãi khách. Ông nhìn hắn thật sâu, sau đó mới dẫn người rời khỏi sân.
Tin tức Tần vương phủ có liên hệ với Tô phủ vừa truyền ra, Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ lập tức tới cửa.
Ông không tin mục đích đến đây lại đơn giản như lời nói của Tứ điện hạ.
Tứ điện hạ đã đuổi người, ông không tiện tham dự vào, chỉ mong Tích Nhi hiểu rõ ẩn ý trong mắt ông.
Thấy Tô Chiêm đã ra khỏi sân, Lý Kha Linh nhìn lướt qua đại sảnh, thở dài một tiếng: “Ài, đi ra ngoài một chuyến, nhìn thấy rất nhiều thứ khiến trong lòng vô cùng tò mò. Bổn vương thật sự mong muốn gặp được một tiên sinh tốt, có thể giải thích những điều mình thắc mắc!”
Tô Lạc Tích khẽ cười: “Điện hạ nói đùa, mấy vị tiên sinh do bệ hạ tìm kiếm đều là những nhân tài kiệt xuất trên cả nước, người khác hâm mộ còn không kịp!”
Lý Kha Linh lắc đầu: “Ngươi không biết đấy thôi, bọn họ chỉ dạy học theo một khuôn khổ, khúm núm nói gì nghe nấy, rất cổ hủ!”
Lý Kha Linh vỗ cánh tay Lý Vũ Hi: “Ngũ hoàng đệ, có phải đúng như vậy không?”
Lý Vũ Hi gật đầu, đồng tình với quan điểm này.
“Đúng vậy, bọn họ không thông minh như Tô lão tiên sinh của Tô phủ, Tô lão tiên sinh không dạy học theo kiểu rập khuôn, bản thân ta đã chứng kiến rồi. Lần trước ta tới đây, vừa lúc gặp được lão tiên sinh kiểm tra học vấn của con cháu Tô phủ trong vườn hoa. Tứ hoàng huynh không thấy đâu, Tô đại tiểu thư vẽ hoa mẫu đơn có một không hai, Tô tứ tiểu thư viết chữ…”
Lý Vũ Hi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Không phải không tốt, dù sao thì người bình thường cũng không biết thưởng thức!
Xét cho cùng, chữ viết của nữ tử phải thanh thoát, lịch sự và tao nhã mới được coi là đẹp!
“Ngũ hoàng đệ nói A Ly biểu muội à? Ta không tin, ta đã từng thấy chữ của A Ly biểu muội rồi!”
Không đợi Lý Vũ Hi lên tiếng, Lý Kha Linh đã nhìn sang Tô Lạc Tích ở một bên: “Nếu không chúng ta đến học đường một chuyến?”
“Được thôi!” Trong lòng Lý Vũ Hi vô cùng vui mừng: “Nghe nói hôm nay Tô đại tiểu thư cũng về phủ, chúng ta đến xem nàng vẽ!”
Nói xong, Lý Vũ Hi kéo Lý Kha Linh chạy ra khỏi viện, Tô Lạc Tích đành phải đuổi theo.
Khi bọn họ đến học đường Vô Nhai cũng vừa lúc đến thời gian nghỉ giải lao, các công tử tiểu thư Tô phủ tốp năm tốp ba chụm đầu ghé tai, nam tuấn nữ mỹ rất gây chú ý.
Có khá nhiều người đứng xung quanh Tô đại tiểu thư Tô Thiển Ngọc, mọi người ríu rít nói chuyện không ngừng, không khí rất sôi nổi.
Từ đầu đến cuối Tô Thiển Ngọc luôn nở nụ cười, không vội vàng cũng không nóng nảy.
Còn bên cạnh Tô Thiển Ly chỉ có một mình Ngũ tiểu thư Tô Thiển Cửu.
Tô Thiển Cửu nhìn bên kia náo nhiệt, trong lòng vô cùng buồn bực.
Tô Thiển Ly lại chẳng hề để ý, cầm một cuốn sách xem đến hăng say.
Quyển sách trong tay nàng chính là cuốn du ký tự truyện của Nam Mộc Thông, nàng đang đọc đến khúc mấu chốt, không muốn dừng lại nửa chừng nên lén đem tới học đường.
“Tứ tỷ, mau xem kìa, hắn thật đẹp trai!”
Tô Thiển Ly nhìn theo ánh mắt của Tô Thiển Cửu, chỉ thấy Lý Kha Linh, Lý Vũ Hi và Tô Lạc Tích đang nói chuyện gì đó với Tô lão tiên sinh.
Hôm nay Lý Kha Linh mặc một bộ đồ trắng, tay khẽ lắc quạt xếp, mắt ngọc mày ngài, vô cùng phóng khoáng.
Ánh mắt của Tô Thiển Ly dừng lại trên người một nam tử mặc áo xanh.
Chỉ thấy hắn có mặt mày đoan chính, da trắng nõn, cúi người hành lễ với Tô lão tiên sinh, mỗi cái giơ tay nhấc chân rất tự nhiên và hào phóng, không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Ánh mắt nàng nhìn đến miếng ngọc bội bên hông của hắn, đúng là nửa miếng ngọc bội hình cá.
Lý Kha Linh lập tức nhìn thấy Tô Thiển Ly, hắn vẫy tay nhoẻn miệng cười với nàng, đẹp như tiên giáng trần.
Khiến khuôn mặt Tô Thiển Cửu đỏ bừng: “Tứ tỷ, hắn… Hắn nhìn sang đây, hắn đang vẫy tay với ta à?”
Tô Thiển Ly thở dài, nàng nhìn Tô Thiển Cửu, nhỏ giọng nói: “Cửu Nhi, nghe ta nói, đừng có bị…”
“Thiển Ngọc gặp qua Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ!” Một giọng nói dịu dàng trong trẻo cắt ngang lời nói của Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly quay đầu mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tô Thiển Ngọc đã đứng trước mặt Lý Kha Linh, nàng mỉm cười, chậm rãi hành lễ.
“Tô đại tiểu thư, xin đứng lên!”
Lý Kha Linh vờ đỡ Tô Thiển Ngọc, cặp mắt nhu tình đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Tô Thiển Ngọc.
Niềm vui trên khuôn mặt Tô Thiển Cửu lập tức đóng băng, trong lòng có chút chua xót.
Chỉ cần đại tỷ ở đâu, bất cứ nam tử nào cũng sẽ không liếc mắt nhìn mình lấy một cái!
Khoảnh khắc tiếp theo, trong tay nàng chợt cảm nhận được sự ấm áp. Khi cúi đầu, nàng mới phát hiện Tô Thiển Ly đã nắm tay mình dẫn ra bên ngoài.
“Gặp qua hai vị điện hạ!”
Lý Kha Linh nghe thấy tiếng chào hỏi, lúc này ánh mắt mới rời khỏi khuôn mặt Tô Thiển Ngọc. Hắn cười tiến lên một bước: “Biểu muội xin đứng lên, Ngũ tiểu thư cũng đứng lên đi!”
Nghe Lý Kha Linh nói với mình, trên mặt Tô Thiển Cửu lộ ra nụ cười. Nàng nhìn Tô Thiển Ly, trong ánh mắt đầy cảm kích.
Tô Thiển Ly thầm thở dài, đang muốn mở miệng, giọng nói của Tô lão tiên sinh vang lên:
“Tô tứ tiểu thư, mấy ngày nay Thục Trung phát hiện được một loại tằm nhả tơ màu xanh biếc, có thể dệt quần áo, không bạc màu, vải không nhăn, một cây vải đáng giá ngàn vàng. Quan viên gửi thư lên bệ hạ, đề xuất Đại An cần thúc đẩy mở rộng công việc này. Tứ điện hạ và vị công tử đây đang nói đến suy nghĩ của mình trong chuyện này, còn Tô tứ tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Tô Thiển Ly giật mình.
Kiếp trước, Lý Kha Linh âm thầm thúc đẩy đề xuất này, khiến thiên tử chấp nhận lời đề nghị từ các quan lại.
Đại An tổn thất rất nhiều của cải, vô số ruộng đất bị bỏ hoang mà vẫn không mở rộng thành công, hao tài tốn của, hơn nữa gây ra họa ngập úng, khiến dân chúng khắp nơi oán thán.
Hung nô nhân cơ hội này đem quân chiếm đóng phía Bắc một lần nữa, Lý Tông Diệp phải xuất binh cản địch, vì thế mà bị mất chân phải.
Từ đó gây ra mối tai họa ngầm khiến cuộc đời của hắn trở thành bi kịch!
Không ngờ đời này sống lại, lần đầu tiên nàng nghe được chuyện về con tằm là từ trong miệng của Tô lão tiên sinh.
Tô Thiển Ly bình tĩnh nhìn nam tử mặc áo xanh trước mặt, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Tô lão tiên sinh, nàng trịnh trọng nói:
“Khởi bẩm Tô lão tiên sinh, từ xưa đến nay, vật hiếm mới quý, mới bán được giá trên trời. Nếu ở nơi nào cũng có sẽ trở nên rẻ bèo, cho dù đó là tơ tằm cũng không đáng bao nhiêu tiền. Vả lại, cam trồng ở Hoài Nam là cam, cam trồng ở Hoài Bắc chỉ là quýt, Thục Trung thiên thời địa lợi, ngẫu nhiên nuôi được con tằm, không thể mở rộng khắp thiên hạ. Theo ý kiến của Thiển Ly, không bằng chúng ta cứ phát triển theo tốc độ hiện tại, thúc đẩy ưu thế ở mỗi nơi để nâng cao thu hoạch càng thỏa đáng hơn!”
Tô lão tiên sinh vuốt chòm râu màu hoa râm, gật đầu, sau đó ông nhìn Tô Thiển Ngọc: “Tô đại tiểu thư cảm thấy thế nào?”
“Khởi bẩm lão tiên sinh, Thiển Ngọc cho rằng chỉ cần là những việc có ích cho đất nước và người dân thì đều có thể thử một lần. Từ xưa đến nay, mọi sự phát triển đều có rủi ro, nếu chùn bước không dám thử sức, Đại An làm sao ổn định và giữ được hoà bình lâu dài? Đại An ta là đất nước rộng lớn như vậy, báu vật và vàng bạc trải khắp nơi, Tứ điện hạ vào nam ra bắc, kinh nghiệm càng nhiều. Thiển Ngọc cho rằng Tứ điện hạ sẽ ủng hộ đề xuất này!”
Lý Kha Linh nhìn Tô Thiển Ngọc, hai mắt lóe sáng: “Tô đại tiểu thư tài mạo song toàn, thật là danh bất hư truyền!”
“Tứ điện hạ quá khen, Thiển Ngọc xấu hổ không dám nhận!”
Tô lão tiên sinh không cho ý kiến, vuốt chòm râu màu hoa râm, rồi nhìn về phía Tô Thiển Ly: “Vậy mà Tô tứ tiểu thư lại có cùng suy nghĩ với vị công tử này!”
Công tử mặc áo xanh nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn không thể tin được.
Cho dù hắn quý trọng hoàng tử Lý Kha Linh vì hắn ta du lịch khắp nơi trong thiên hạ nhiều năm, lại có duyên gặp mặt, nhưng trong chuyện con tằm này, ý tưởng của hai người vẫn trái ngược nhau.
Hắn không ngờ người có cùng suy nghĩ với mình lại là một nữ tử nơi khuê phòng!
Thiếu nữ kia gật đầu coi như chào hỏi, sau đó ánh mắt của nàng nhìn đến ngọc bội bên hông hắn, vẻ mặt hơi khựng lại: “Miếng ngọc bội của công tử, hình như ta đã từng thấy ở đâu…”
Công tử áo xanh sửng sốt, vội bước nhanh về phía trước, vô cùng kích động: “Tô tứ tiểu thư có nhớ chưa, ngài đã thấy ở đâu? Ngọc bội này… Đối với tại hạ mà nói, còn… quan trọng hơn cả mạng của mình!”